Buồn ơi! Sao là buồn

Thứ bảy - 04/11/2023 02:08 | Tác giả bài viết: Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh |   301
Xuân Diệu có câu thơ rất hay trong thi phẩm Giục Giã: “Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt”.

Buồn ơi! Sao là buồn
(Tản Mạn Tết Tân Sửu – 2021)

tbd 041123c


Quẩn quanh bên ao cá
Ta hận Co-ro-na
Người trong cảnh viễn xứ
Tết đau chốn không nhà…

Tết đến tới… mông mà Corona ào lên tấn công khiến bao người vỡ mộng.

Thôi thì thay vì buồn nó, ta buồn chút buồn của Thi Ca cho đời trong lầm than vẫn còn chút lãng mạn, cũng là để tiễn đưa Lệ Thu – biểu tượng của nỗi buồn… tàn thu.

Xuân Diệu có câu thơ rất hay trong thi phẩm Giục Giã: “Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt”. Thế gian vốn bất toàn, chả bao giờ làm con người thỏa mãn hoàn toàn những khát vọng của mình. Cái mà cuộc sống cho ta nhiều cảm xúc nhất, đó chính là Buồn.

Trong muôn vàn sắc thái của “Buồn”, nỗi niềm này trong thi ca là tuyệt nhất, bởi nó vừa dạt dào vừa êm dịu, đau khổ nhưng điềm đạm, quằn quại mà không bi lụy. Đó là cái buồn trong tâm hồn của người có tình có tâm, rất tinh tế và tư tưởng thâm thúy.

- “Buồn vương màu áo hồng” (Buồn Vương Màu Áo - Ngọc Trọng): Còn nỗi đau nào cho bằng chứng kiến người yêu đi lấy chồng! Kẻ tình si rơi lệ, lê bước trong âm thầm. Biết bao kỷ niệm xưa trỗi dậy, gặm nhấm niềm đau trong bóng đêm cuộc đời.

- Buồn xong vẫn buồn” (Ngại Ngùng – Quốc Dũng, Xuân Kỳ): Một cuộc tình dang dở, chia ly… cứ tưởng đã xa lắc, bất chợt ùa về đầy trong mắt. Hình ảnh của bóng hình xưa ấy, có chút khô khan khi cong môi chối từ, có cái mắt liếc chua ngoa ương ngạnh. Không hiểu sao nó hằn sâu trong tim người, để cứ ngồi đó mà nhớ, dẫu người đã chim cá bặt tăm…

- Chiều buồn len lén tâm tư” (Hoài Cảm – Cung Tiến): Theo lẽ thường, Buồn cứ xồng xộc đến với ta, lao vào ta… muốn dứt nó ra không dễ chút nào. Lịch sự như Nguyễn Ánh 9 chào nó hẳn hoi “Buồn Ơi, Chào Mi”, vậy mà trên đường đời quay qua lại cứ thấy nó lẽo đẽo theo. Buồn của Cung Tiến thật lạ lùng! Nó rụt rè đến với ta, len lén lẻn vào hồn ta. Tuy có vẻ khép nép rụt rè, nhưng vô hồn người rồi nó dạt dào đến nôn nao, nó da diết đến phát khiếp. Trong cuồng điên vì nhớ, niềm thương bao giờ nguôi!

- Buồn vào hồn không tên” (Nửa Đêm ngoài Phố - Trúc Phương): Thất thểu nửa đêm giữa đường phố vắng lặng. Chung quanh vây kín nhà và hoa đèn ngập tràn đó, nhưng sao tâm hồn quá giá lạnh. Thế giới chung quanh chỉ tồn tại riêng một bóng hình, mà bóng hình của quá khứ và hoài niệm… Lạnh lẽo, cô đơn và trống vắng kéo cuộc đời thành những ngày dài lê thê.

Buồn Không Tên chất nặng gánh cuộc đời. Nó tồn tại trong tim những bạn trẻ mới bước vào yêu đang đơn phương tương tư hình ảnh ai đó. Nó mơ màng trong tâm hồn của kẻ tha phương, bất chợt hình ảnh quê hương ùa về trong nỗi nhớ da diết. Nó đan xen cả trong thành công hay hạnh phúc khi không được trọn vẹn như mong ước của mình.

Mong sao như kẻ vô danh ấy (Hai Sắc Hoa Tigon – TTKH): “Nhặt cánh hoa rơi chẳng biết buồn”. Chẳng thở dài khi thấy người khác vui. Chẳng phung phí cuộc đời trong buồn tênh, hay đứng chết lặng trên cọc đời trăm năm săm soi tìm hoan hỉ.

Buồn chút cho… vui và lãng mạn tí thôi. Corona xa ta ra!

Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây