Đều là Anh Em (Mt 23, 1-12)

Thứ tư - 01/11/2023 19:59 | Tác giả bài viết: Lm. Thái Nguyên |   282
Đều là Anh Em (Mt 23, 1-12) - Lm. Thái Nguyên

ĐỀU LÀ ANH EM
Chúa Nhật 31 Thường Niên Năm A: Mt 23, 1-12

LmTN 021123a


Suy niệm

Lời Chúa hôm nay nói về trách nhiệm hướng dẫn người khác. Trách nhiệm này nằm trong nhiều môi trường và hoàn cảnh khác nhau, từ đời sống gia đình, hội đoàn, cộng đoàn, đến xã hội, Giáo Hội. Trách nhiệm hướng dẫn rất nặng nề và đòi hỏi rất nhiều, thiếu tình yêu và lòng đạo đức chân thật thì chẳng khác nào “mù dẫn mù, cả hai lăn cù xuống hố”.

 

Bài đọc I (Ml 1,14 - 2,2.8-10), kể cho chúng ta nghe về các nhà lãnh đạo tôn giáo Do Thái, thế kỷ thứ 5 trước công nguyên, lúc Đền thờ đã được xây dựng lại. Họ chỉ quan tâm tổ chức các lễ nghi bề ngoài, không lo hướng dẫn tinh thần dân chúng. Từ đó phát sinh nhiều tệ nạn: các lễ vật dâng tiến cho Chúa là những con vật đui mù què quặt, thậm chí là những con vật ăn cắp; dung túng cho việc li dị, hôn nhân với người ngoại, trốn thuế thập phân; các nhà lãnh đạo đối xử với dân cách quan liêu, chỉ nhằm tư lợi. Thiên Chúa bảo ngôn sứ Malakhi nhắc nhở họ về cung cách lãnh đạo: làm cho dân biết tôn vinh Thiên Chúa, trung thành với giao ước, và đối xử với mọi người trong tình anh em con một Cha.
 

Qua bài đọc II (1 Tx 2,7-9.13), thánh Phaolô cho thấy ngài đã cư xử với các tín hữu thật dịu dàng, chẳng khác nào mẹ hiền ấp ủ con thơ. Ngài nói rõ: “Chúng tôi đã quý mến anh em, đến nỗi sẵn sàng hiến cho anh em, không những Tin Mừng của Thiên Chúa, mà cả mạng sống của chúng tôi nữa, đêm ngày chúng tôi đã làm việc để khỏi thành gánh nặng cho một người nào trong anh em…”.
 

Đến bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói về giới lãnh đạo tôn giáo Do Thái thời của Ngài, tức là các luật sĩ và các người biệt phái: Một mặt, Ngài bảo mọi người phải tôn trọng chức vụ của họ, vì họ “ngồi toà Môsê”, và hãy làm theo những gì họ dạy. Nhưng mặt khác đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm, chất gánh nặng trên vai người ta bằng những luật lệ chi li mà họ không hề tuân giữ. Ngoài ra, họ còn là những kẻ giả hình: làm mọi việc cốt để cho thiên hạ thấy mình đạo đức, như đeo những hộp kinh thật lớn, mang những tua áo thật dài. Tệ hơn nữa, họ còn là những kẻ háo danh: ưa ngồi chỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, thích được người ta chào hỏi nơi công cộng, và ham được thiên hạ gọi là thầy.

Quả thật, những kẻ háo danh thường tìm đủ mọi cách để đưa mình lên, và hạ kẻ khác xuống… Tiếc thay không có nhiều chỗ nhất trong bàn tiệc cuộc đời, nên người ta phải dùng đủ mọi mánh khoé và thủ đoạn để tranh giành, loại trừ, như bêu xấu, bôi nhọ, chà đạp, hạ nhục kẻ khác. Đó là căn bệnh nan y muôn thuở của loài người, cũng là nguyên nhân chiến tranh và nhiều thảm hoạ trong xã hội xưa nay.

Đừng thấy cái bóng to của mình trên vách mà tưởng mình vĩ đại. “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống”. Người thực sự có tài cao đức trọng bao giờ cũng “vô ngã vị tha”, làm việc để cứu giúp chúng sinh mà không mong cầu danh lợi, là bã vinh hoa dễ biến thành thứ dơ bẩn luôn đeo bám con người ở mọi tầng lớp. Dơ bẩn không thể tránh hết được, có điều ta có muốn tẩy rửa không? Là những người được mời gọi tham gia phục vụ cộng đồng Dân Chúa, chúng ta có dám hạ mình xuống, ngồi ở chỗ cuối như Đức Giêsu đã dạy không? (x. Lc 14,10).

Lời Chúa muốn giải thoát ta khỏi những danh lợi hão huyền và rất đáng hổ thẹn của thế gian. Vì thật là dại dột và lố bịch khi người ta không biết rõ giá trị của mình, mà lại muốn chiếm địa vị cao, ham được những ưu đãi. Những thứ ấy chỉ khiến họ bị lợi dụng và trở nên trò cười cho thiên hạ. Vinh dự thật không khởi đi từ danh vị, nhưng được xác định qua những nỗ lực và khiêm tốn phục vụ. Cái đáng tin, đáng phục không phải ở lời nói, quyền hành, chức vụ, mà là ở cuộc sống phản ảnh sự chân thực, ở khả năng cống hiến và mức độ dấn thân để sống yêu thương.

Khi nhìn khuôn mặt của người Pharisêu với thói giả hình và kiêu căng, mỗi người chúng ta ít nhiều cũng thấy nơi mình thói háo danh, khoa trương, ích kỷ, dám “đốc” chứ không dám làm... Lời Chúa hôm nay kêu mời chúng ta hãy sống thật với mình với người. Đừng cậy dựa vào thế giá, danh giá hay sáng giá của mình mà lên mặt với mọi người. Mọi sự đều do Chúa ban cho, và Chúa có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Hãy tận dụng mọi khả năng và ân ban để phụng sự Chúa và phục vụ tha nhân.

Vinh quang của chúng ta ở nơi Chúa. Chúng ta hãy nhìn lên “tòa thập giá” của Chúa Giêsu để tìm những lời dạy chí lý, đồng thời khám phá ra những phương cách chia sẻ vinh quang đích thực và vững bền.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu!
Chúa phân biệt lời nói và hành động,
Ngài bảo con nghe điều hay lẽ phải,
nhưng không theo những hành động sai trái,
thiếu khôn ngoan sẽ gây nhiều hư hại.


Có những người chỉ nói mà không làm,
như kinh sư hoặc như người biệt phái,
nói một đàng nhưng lại làm một nẻo,
con chớ có dại dột mà sống theo,
nhất là lối sống phô trương,
ham mê danh vọng khinh thường anh em.


Ngoài ra chẳng ai thật sự là cha,
chỉ một Thiên Chúa là Cha trên trời,
cũng chẳng ai xứng đáng gọi là thầy,
chỉ có một Đấng là Thầy Giê-su,
tuy nhiên trong Giáo Hội đây,
Chúa vẫn đặt để cha thầy làm thay.


Biết rằng Chúa lập Giáo Hội nhiệm mầu,
nhưng không bỏ cơ cấu và phẩm trật,
vì là sự thiết yếu của toàn thân,
và Chúa mới là đầu của nhiệm thể,
để cho tất cả quy về,
một Cha một Chúa trọn bề uyên nguyên.


Dù có chức vụ gì trong Hội Thánh,
thì tất cả cũng chỉ nhằm phục vụ,
theo gương mẫu Thầy chí thánh Giê-su,
không phân biệt trên dưới hay cao thấp,
vì rằng chỉ có một Cha,
cho nên tất cả đều là anh em.


Xin cho con biết sống tình huynh đệ,
biết yêu thương và kính trọng mọi người,
đừng làm ra vẻ cha thầy,
nhưng luôn khiêm hạ vui vầy bên nhau. Amen. 

Lm. Thái Nguyên

 

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây