Gia Đình Lê Bảo Tịnh Ban Mê Thuộthttps://lebaotinhbmt.net/assets/images/logo.png
Chủ nhật - 24/09/2023 21:01 |
Tác giả bài viết: Nguyễn Thái Hùng |
382
Tôi cũng nhớ lại lời Thầy Giêsu dạy: “Hãy để ý tới điều anh em nghe. Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em, và còn cho anh em hơn nữa.” (Mc 4:24)
Lòng Trung Thực
Một ngày Chúa Nhật tháng chín, bầu trời trong xanh và nắng ấm, tâm hồn mọi người tràn ngập niềm vui. Nhất là sau khi tham dự thánh lễ và được Lời Chúa gợi mở hãy tha thứ cho anh em 70 lần 7.
Sau thánh lễ, chúng tôi trở về nhà. Bước vào nhà trước chúng tôi là một cô gái trẻ, theo sát sau là vợ tôi. Cô gái trẻ nói gì với con gái đang ngồi ở bàn làm việc mà chúng tôi không nghe rõ rồi chỉ chiếc xe máy có giá trị khá lớn. Chỉ thấy con gái nói gì với chồng nó đang đứng phía sau và đưa chìa khóa xe cho cô bé. Cô bé để lại chiếc điện thoại và lấy xe đi.
Khi cô bé đi rồi, chúng tôi mới hỏi con gái: cô bé là ai? Con gái nói tưởng là người quen của mẹ! Xe cô ta hết xăng, nên ghé nhà mượn xe để đi mua xăng. Thế thôi! Không ai biết cô bé là ai? Tôi thật băn khoăn không biết việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chúng tôi lần đi theo cô bé, nhưng không thấy. Tôi đi một vòng Ngã Sáu cũng không thấy bóng dáng cô bé đâu. Nhà tôi cách cây xăng tầm khoảng chưa tới 300 mét.
Thế là tôi quay về nhà và tự nghĩ: tầm 30 phút, cô bé không quay trở lại sẽ cáo mất xe. Tại sao lại là 30 phút!! Tôi cũng không hiểu? Một hy vọng mong manh chăng? Hay một niềm tin tưởng vô thức nào đó!
Tôi nhớ lại trước đây, thằng nhỏ đi học đại học, một lần giúp một người khó khăn trong liên lạc, cho họ mượn điện thoại và bị người ta giật chạy mất.
Trên tiktok bao cảnh quay để cảnh giác mọi người: nhiều người giả vờ cần sự giúp đỡ và lợi dụng hoàn cảnh sơ hở để cướp đồ của người khác.
Trong hoàn cảnh này, tôi nhớ lại một câu chuyện đã đọc trên internet:
Câu chuyện lòng trung thực
Một ngày Hè năm 2010.
Merrie Harris, 45 tuổi, là Giám đốc của một công ty quảng cáo nổi tiếng ở New York, Mỹ cùng bạn bè đến dùng bữa trưa tại một nhà hàng ở phố Kenmare, Manhattan thì bất ngờ gặp một người đàn ông vô gia cư.
Anh ta tiến lại gần Merrie và dùng chất giọng yếu ớt nói với cô: “Tôi là Jay Valentine, 32 tuổi. Tôi đã thất nghiệp 3 năm rồi và hiện tôi phải đi ăn xin để sống qua ngày. Tôi chỉ muốn hỏi liệu cô có bằng lòng giúp đỡ tôi không? Ví dụ như cho tôi vài đồng lẻ để tôi có thể mua chút đồ dùng hàng ngày chẳng hạn.”
Nhìn vẻ tiều tuỵ và ánh mắt đầy kỳ vọng của Jay, Merrie không nỡ từ chối. Cô vội lục tìm tiền lẻ, nhưng thật đáng tiếc, Merrie không đem theo tiền mặt, trong túi cô chỉ có một chiếc thẻ tín dụng mà thôi.
Merrie ngần ngại nhìn người đàn ông vô gia cư, cô nói mình chỉ mang thẻ ngân hàng và cũng không biết phải làm sao. Suy nghĩ vài giây, cô quay sang hỏi anh ta: “Liệu tôi có thể tin anh được không?” Jay dõng dạc trả lời: “Tất nhiên rồi. Tôi là một người trung thực.”
Có lẽ Jay cũng nhận ra sự khó xử của Merrie. Anh từ tốn quay sang nhìn người phụ nữ tốt bụng: “Nếu cô tin tôi thì hãy để tôi sử dụng chiếc thẻ này, sau đó tôi sẽ đem trả lại cho cô, như vậy có được không?”
Với bản tính lương thiện, Merrie nhanh chóng quyết định đưa chiếc thẻ không cần mật mã cho Jay - người đàn ông mà cô cho rằng “nhìn có vẻ đáng tin”.
Anh chàng vô gia cư hỏi: “Tôi có thể mua thêm một bình nước uống và một vài đồ dùng sinh hoạt không?”
Merrie đã đồng ý không chút do dự: “Tất nhiên là được. Nếu anh cần thứ gì thì hãy dùng tiền trong đó mà mua.”
Đợi Jay khuất bóng, Merrie đi vào nhà hàng dùng bữa với bạn. Cô cứ đinh ninh rằng chỉ khoảng 10 phút nữa thôi, người đàn ông vô gia cư sẽ trở lại và trả cho cô chiếc thẻ tín dụng mà theo một số nguồn tin, số tiền trong đó lên tới gần 1 triệu USD.
Tuy nhiên, cô chờ đến gần cuối bữa ăn mà vẫn chưa thấy người ấy quay về. Merrie bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã quá nhẹ dạ cả tin. Cô buồn rầu tâm sự với các bạn về sự việc vừa xảy ra và bị mọi người thay nhau quở trách. Ai cũng cho rằng người đàn ông vô gia cư kia đã cao chạy xa bay cùng với chiếc thẻ tín dụng của Merrie: “Sao cậu có thể dễ dàng tin tưởng một người lạ mặt như vậy? Cậu quá ngây thơ hay là ngốc nghếch thế hả?” Merrie chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn uống nữa. Cô nhờ bạn trả tiền giúp rồi rầu rĩ rời khỏi nhà hàng.
Ngay lúc ra đến cửa, cô đột nhiên khựng lại khi thấy người đàn ông vô gia cư ban nãy. Thì ra, Jay đã đứng bên ngoài đợi cô nãy giờ. Anh nhanh chóng tiến đến trước mặt Merrie và trang trọng chìa chiếc thẻ ra: “Tôi đã dùng hết 25 USD (tương đương 570 nghìn đồng) để mua một ít đồ và một bình nước, cô thử đối chiếu lại xem có đúng không.”
Merrie và tất cả bạn bè của cô đều sững sờ trước hành động của Jay. Họ không thể ngờ rằng một người vô gia cư đói nghèo như Jay lại sẵn sàng đem trả chiếc thẻ tín dụng chứa đựng cả một gia tài như vậy.
Merrie vô cùng xúc động. Cô ôm lấy Jay, giọng nghẹn ngào: “Tôi biết là anh sẽ quay trở lại.”
Jay mỉm cười: “Tất nhiên rồi. Bởi vì tôi là người trung thực mà.”
Câu chuyện này giúp tôi nhớ lại một khía cạnh tích cực của Điều Răn thứ tám.
Giáo lý Hội Thánh Công giáo
2467
Tự nhiên, con người hướng đến chân lý. Con người biết mình phải tôn trọng và làm chứng cho sự thật : “Vì có phẩm giá, mọi người được thôi thúc và có bổn phận tìm kiếm chân lý, trước tiên là chân lý về tôn giáo. Họ thấy mình phải tha thiết với sự thật ngay khi nhận biết sự thật và điều chỉnh toàn bộ đời sống theo các đòi hỏi của sự thật” (Ga 14,26).
2468
Khi chân lý được thể hiện trong hành động và lời nói, chúng ta gọi là chân chính, thành thật hoặc thẳng thắn. Chân lý hoặc chân thật là nhân đức giúp con người thành thật trong các hành vi và lời nói, không gian dối, giả vờ, đạo đức giả.
2469
“Người ta sẽ không thể sống chung với nhau được nếu không tín nhiệm nhau, nghĩa là nếu không cho nhau biết sự thật” (x. DH 2). Đức tính chân thật đòi chúng ta cho người khác biết sự thật họ có quyền biết. Người chân thật vừa lương thiện, vừa cẩn mật : nói điều phải nói và giữ kín điều phải giữ kín. Theo đức công bình, “người ta phải sống thành thật với nhau” (T.Tôma Aquinô, s. th 2-2, 109,3).
Giữa cuộc sống xô bồ và lừa đảo, vẫn còn đâu đó những tâm hồn ‘thánh thiện’, luôn giữ lòng chân thành của mình trong mọi lời nói cũng như hành động.
Giữa cuộc sống đang mất dần niềm tin, vẫn còn đâu đó những tâm hồn đơn sơ, giúp đỡ người khác một cách ‘ngây thơ, trong sáng’, không dò trước ngó sau đầy ắp những yêu thương.
Tôi cũng nhớ lại lời Thầy Giêsu dạy: “Hãy để ý tới điều anh em nghe. Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em, và còn cho anh em hơn nữa.” (Mc 4:24)