18/07/2021
CHÚA NHẬT TUẦN 16 THƯỜNG NIÊN – B
Mc 6,30-34
CHÚA CHẠNH LÒNG THƯƠNG
Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người dạy dỗ họ nhiều điều. (Mc 6,34)
Suy niệm: Con thuyền tượng trưng cho Hội Thánh hữu hình. “Ra khỏi thuyền” là bước vào thế giới của lương dân. Việc tìm ra một người dẫn dắt dân chúng đâu phải là chuyện dễ dàng. Bao nhiêu chính phủ là bấy nhiêu chính kiến, lập trường. Ấy là chưa nói những lập trường ấy mâu thuẫn, đối nghịch nhau, có khi còn đưa đến những cuộc chiến tranh tàn khốc. Chúa Giê-su là Con Thiên Chúa, Ngài vừa yêu thương loài người, vừa có đủ tư cách qui tụ nhân loại và dạy dỗ họ. Ngày hôm nay, qua Tin Mừng, Ngài đã thực hiện điều đó.
Mời Bạn: Bạn có bao giờ tự hỏi: Tôi phải làm thế nào để rao giảng Chúa cho những người chưa tin nhận Ngài đang sống chung quanh tôi?
Chia sẻ: “Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.” Theo bạn, trong những điều mà Chúa Giê-su rao giảng, đâu là điều Chúa muốn gửi đến cho riêng bạn trong lúc này (chân lý đức tin, nền tảng luân lý, giá trị vĩnh cửu…)?
Sống Lời Chúa: Nói về Chúa cho người thời đại hôm nay là sống tốt vai trò của người công dân và người công giáo: thực thi công bình, làm việc bác ái, siêng năng lãnh nhận các bí tích…
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin cho con con tim của Chúa, để con cảm nhận được tâm tình của Chúa và biết cảm thông với những nỗi khốn cùng của anh em con. Xin cho con biết thao thức với sứ mạng truyền giáo như tâm tình của thánh tông đồ Phao-lô: “Khốn cho con nếu con không rao giảng Tin Mừng”.
BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
Chúa Nhật XVI Thường Niên – Năm B
Ca nhập lễ
Kìa Thiên Chúa phù trợ tôi, Chúa đang nâng đỡ tâm hồn tôi. Tôi đã tự nguyện hiến dâng lễ vật lên Chúa, và lạy Chúa, tôi sẽ ca tụng danh Ngài, vì danh Ngài thiện hảo.
Dẫn vào Thánh Lễ
Anh chị em thân mến! Hình ảnh người chăn chiên thường xuất hiện trong Kinh Thánh Cựu Ước. Tiên tri Giêrêmia và TV.23 đã minh chứng rằng Thiên Chúa luôn lo lắng cho dân riêng Ngài, như một mục tử nhân lành lưu tâm, săn sóc cho từng con chiên một. Thiên Chúa đã trao phó việc chăm sóc dân riêng cho một số người. Những người này được gọi là mục tử của dân, vì được chia sẻ trọng trách chăn dắt và chăm lo cho dân. Nhưng họ đã không chu toàn trách nhiệm của mình, khiến Thiên Chúa nổi giận và quyết định loại bỏ họ và thay thế bằng các mục tử đích thực. Đứng đầu và trên tất cả các mục tử là Con Thiên Chúa, Đức Giêsu Kitô. Người tự nhận là Đấng chăn chiên hiền lành chăm sóc, hướng dẫn đoàn chiên, ban lương thực cho chiên và nhất là ban Lời của Người làm lương thực nuôi dưỡng đoàn chiên. Vậy để Lời Chúa sinh hoa kết trái, chúng ta hãy chuẩn bị tâm hồn bằng lòng thống hối ăn năn để đón nhận.
Lời nguyện nhập lễ
Lạy Chúa, xin tỏ lòng nhân hậu với các tín hữu Chúa và rộng tay ban phát mọi ơn lành để chúng con thêm lòng tin cậy mến và chuyên cần tuân giữ những điều Chúa truyền dạy. Chúng con cầu xin…
Bài Ðọc I: Gr 23, 1-6
“Ta sẽ quy tụ phần còn lại của đoàn chiên Ta, và cho chúng có những chủ chăn”.
Trích sách Tiên tri Giêrêmia.
Chúa phán: “Khốn cho các mục tử làm tản mát và xâu xé đoàn chiên Ta. Vì thế, Chúa là Thiên Chúa Israel phán cùng các mục tử chăn dắt dân Ta rằng: “Các ngươi đã phân tán xua đuổi và không trông nom đoàn chiên Ta”. Chúa lại phán: “Vậy Ta sẽ xét xử những hành động gian ác của các ngươi. Ta sẽ quy tụ phần còn lại của đoàn chiên Ta từ khắp các xứ mà Ta đã phân tán chúng, Ta sẽ lùa chúng về đồng cỏ, để chúng lớn lên và tăng số. Ta sẽ cho chúng có những chủ chăn để họ chăn dắt chúng. Chúng sẽ không còn sợ hãi và kinh hoàng, và chúng không còn thiếu thốn gì nữa”.
Chúa còn phán rằng: “Này đây, đã tới những ngày Ta gây cho Ðavít một mầm giống công chính, mầm giống này sẽ làm vua thống trị, sẽ là người khôn ngoan, thực hiện công lý và đức công bình trên đất nước. Những ngày ấy, Giuđa sẽ được cứu thoát, Israel sẽ được an cư, và chúng sẽ gọi tên Người là “Chúa công bình của chúng ta”.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 22, 1-3a. 3b-4. 5. 6
Ðáp: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi (c. 1).
Xướng: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi; trên đồng cỏ xanh rì, Người thả tôi nằm nghỉ. Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Người hướng dẫn tôi; tâm hồn tôi, Người lo bồi dưỡng.
Xướng: Người dẫn tôi qua những con đường đoan chính, sở dĩ vì uy danh Người. (Lạy Chúa,) dù bước đi trong thung lũng tối, con không lo mắc nạn, vì Chúa ở cùng con. Cây roi và cái gậy của Người, đó là điều an ủi lòng con.
Xướng: Chúa dọn ra cho con mâm cỗ, ngay trước mặt những kẻ đối phương: đầu con thì Chúa xức dầu thơm, chén rượu con đầy tràn chan chứa.
Xướng: Lòng nhân từ và ân sủng Chúa theo tôi, hết mọi ngày trong đời sống; và trong nhà Chúa, tôi sẽ định cư cho tới thời gian rất ư lâu dài.
Bài Ðọc II: Ep 2, 13-18
“Chính Người là sự bình an của chúng ta, Người đã làm cho đôi bên nên một”.
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.
Anh em thân mến, xưa kia anh em là những kẻ ở xa, thì nay trong Ðức Giêsu Kitô, anh em đã nên gần nhờ bửu huyết của Người. Chính Người là sự bình an của chúng ta, Người đã làm cho đôi bên nên một, đã phá đổ bức tường ngăn cách, tiêu diệt sự hận thù trong thân xác của Người, tức là bãi bỏ lề luật cũ với những thể lệ để kiến tạo cả hai nên một người mới, đem lại bình an, dùng thập giá giải hoà hai dân tộc trong một thân thể với Thiên Chúa. Nơi Người, mối thù nghịch đã bị tiêu diệt, và Người đã đến loan báo Tin Mừng bình an cho anh em là những kẻ ở xa, và bình an cho những kẻ ở gần. Và chính nhờ Người mà chúng ta đôi bên được đến gần Cha trong cùng một Thần Trí.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 8, 12
Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống”. – Alleluia.
Phúc Âm: Mc 6, 30-34
“Họ như đàn chiên không người chăn”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông đã làm và đã giảng dạy. Người liền bảo các ông: “Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút”. Vì lúc ấy dân chúng kẻ đến người đi tấp nập, đến nỗi các tông đồ không có thì giờ ăn uống. Vậy các ngài xuống thuyền, chèo tới một nơi vắng vẻ hẻo lánh. Thấy các ngài đi, nhiều người hiểu ý, và từ các thành phố, người ta đi bộ kéo đến nơi đó và tới nơi trước các ngài.
Lúc ra khỏi thuyền, Chúa Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều.
Ðó là lời Chúa.
Lời nguyện tín hữu
Chủ tế: Anh chị em thân mến! Ngay trên quê hương đất nước chúng ta, vẫn còn nhiều nơi đang thiếu vắng mục tử. Chúng ta hãy cầu xin Chúa giúp sớm ban các mục tử như lòng Chúa mong ước :
1. “Chúng sẽ không còn sợ hãi và kinh hoàng, và chúng không còn thiếu thốn gì nữa” – Xin cho các vị Chủ chăn mặc lấy tình yêu và lòng thương xót của Đức Kitô, mà sẵn sàng xả thân, yêu thương, phục vụ đoàn chiên, để chiên được an lành và bồi dưỡng.
2. “Nay trong Đức Giêsu Kitô, anh em đã nên gần nhờ bửu huyết của Người” – Xin cho các Kitô hữu nhờ Bí tích Thánh Thể, hiệp nhất với Chúa và với nhau, nên một thân thể mầu nhiệm để “vui với kẻ vui, khóc với kẻ khóc”.
3. “Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút” – Xin cho các người hoạt động tông đồ, biết trân trọng và quí mến những giây phút trầm tĩnh bên Chúa, để tâm hồn được bình an sau bao thao thức tinh thần.
4. “Thấy dân chúng, thì Người động lòng thương” – Xin cho trong giáo xứ có nhiều thanh thiếu niên biết đồng cảm với sự trắc ẩn của Chúa, mà xung vào đoàn ngũ những người dấn thân phục vụ Chúa và các linh hồn.
Chủ tế: Lạy Chúa, Chúa đã cứu chuộc và ban muôn ân sủng cho chúng con. Xin cho chúng con biết lắng nghe và thực thi những điều Chúa dạy, để mãi mãi được sống trong tình thương chăm sóc của Ngài. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô…
Lời nguyện tiến lễ
Lạy Chúa là Cha nhân từ, Chúa đã dùng hiến tế duy nhất của Ðức Kitô trên thập giá làm cho các hy lễ theo luật Môsê được đầy đủ ý nghĩa. Xin thánh hoá lễ vật chúng con dâng với cả tấm lòng thành, cũng như xưa Chúa đã vui lòng thánh hoá lễ vật của Aben. Nhờ đó, hiến lễ mỗi người chúng con dâng lên để tôn vinh Danh Thánh sẽ giúp mọi người đạt tới ơn cứu độ. Chúng con cầu xin…
Ca hiệp lễ
Chúa đã làm những điều lạ lùng đáng ghi nhớ, Chúa thật là Đấng nhân hậu và từ bi; Người đã ban lương thực cho những ai tôn sợ Người.
Hoặc đọc:
Chúa phán: Này Ta đứng ngoài cửa Ta gõ cửa, nếu ai nghe tiếng Ta mà mở cửa cho Ta, Ta sẽ vào nhà người ấy, và sẽ dùng bữa tối với nó, và nó sẽ dùng bữa với Ta.
Lời nguyện hiệp lễ
Lạy Chúa, xin phù trợ chúng con là đoàn dân Chúa. Chúa đã lấy bánh bởi trời và nuôi dưỡng chúng con, xin cũng giúp chúng con từ bỏ nếp sống cũ và hân hoan bước vào đời sống mới. Chúng con cầu xin…
Suy niệm
Sau thời gian thực tập truyền giáo, các tông đồ vui mừng trở về báo cáo với Ðức Giêsu những gì các ông đã làm và đã dạy. Sau đó, Ðức Giêsu khuyên các ông vào nơi thanh vắng để nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi để lấy sức khỏe về phần xác và nhất là sức mạnh về tâm hồn. Người tông đồ của Chúa nếu không gắn chặt với Chúa bằng đời sống cầu nguyện thì công việc tông đồ không thể đạt được thành quả tốt đẹp.
Như khí trời cần cho con người, người Kitô hữu cũng cần phải cầu nguyện.
TINH THẦN MỤC TỬ
Sưu tầm
Như chúng ta đã biết dân Do Thái, một phần sống bằng nghề chăn nuôi, nên hình ảnh mục tử, người chăn dắt đoàn chiên, là một hình ảnh thật quen thuộc và gần gũi. Đavít ngày xưa, khi còn là một em bé chăn chiên, đã được Samuel xức dầu đặt làm vua. Sau này, trên ngai vàng, Đavít đã hướng dẫn dân Chúa tới một thời đại hoàng kim. Các ngôn sứ đã dùng hình ảnh mục tử, không phải để chỉ các vua mà còn ám chỉ chính Thiên Chúa, Ngài sẽ đích thân chăn dắt dân Ngài.
Lời tiên báo của các tiên tri đã được Chúa Giêsu thực hiện trong cuộc sống của Ngài, bởi vì Ngài chính là vị mục tử nhân lành. Thái độ nhân lành ấy đã được biểu lộ qua việc ân cần chăm sóc mà đoạn Tin Mừng ngắn ngủi sáng nay đã ghi lại.
Trước hết là đối với các môn đệ đang mệt mỏi vì những cuộc hành trình truyền bá Phúc Âm, Ngài đã khuyên các ông hãy tìm nơi thanh vắng để nghỉ ngơi một chút. Tiếp đến là đối với đám đông đang đói lời giảng dạy cũng như đang khát sự dẫn dắt, Phúc Âm đã ghi lại: Nhìn thấy họ, Chúa Giêsu đã động lòng thương xót và Ngài đã làm phép lạ để họ được ăn no giữa chốn hoang vắng. Không một trang Phuc Âm nào, mà chúng ta không thấy được những hành động bác ái yêu thương Chúa Giêsu đã thực hiện, nào là chữa lành các bệnh tật, cho kẻ chết được sống lại, tất cả những hành động này chỉ nhằm một mục đích duy nhất là xoa dịu mọi nỗi đớn đau của con người. Hơn thế nữa, Ngài còn dành một tình cảm đặc biệt cho những kẻ tội lỗi. Ngài đối xứ với họ như mục tử đối xử với những con chiên lạc. Ngài đã lên đường tìm kiếm họ, và nhất là Ngài đã tha thứ cho họ. Cái ước vọng duy nhất của Ngài, đó là cuối cùng chỉ còn lại một đoàn chiên và một chủ chiên. Cũng trong ước vọng duy nhất này mà Ngài đã chấp nhận chịu chết để đoàn chiên, là tất cả chúng ta được sống.
Từ hình ảnh người mục tử chúng ta phải làm gì? Dĩ nhiên chúng ta chưa phải là những mục tử của Chúa, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể tham dự chúc vụ mục tử này nhờ bí tích Rửa Tội, hay nói một cách khác, cái tinh thần mục tử chính là cái tinh thần mà mỗi người chúng ta phải sống, phải thực hiện trong cuộc đời của mình. Vậy tinh thần mục tử là gì?
Xin thưa đó là tinh thần phục vụ. Đúng thế, người làm vua hay người làm mục tử theo tinh thần của Chúa, không phải là để cai trị dân hay đánh đập những con chiên của mình, nhưng là để an ủi khích lệ, giúp đỡ và phục vụ họ như lời Ngài đã phán: Ai muốn làm lớn thì hãy trở nên tôi tớ phục vụ cho mọi người. Chính Ngài cũng đã từng làm gương cho chúng ta: Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng đến để phục vụ và hiến mạng sống mình làm giá cứu chuộc cho mọi người.
Từ đó chúng ta đi đến một kết luận đó là: Sống tinh thần mục tử đó là sống tinh thần phục vụ, dấn thân để giúp đỡ anh em theo mẫu gương của Chúa Giêsu.
MỘT CHỦ ĐỀ LUÔN CÓ TÍNH THỜI SỰ: MỤC TỬ
(Chúa nhật XVI TNB) - Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
Khởi đầu phần Phụng vụ Lời Chúa Chúa Nhật XVI TN B, Giáo hội cho chúng ta nghe những lời đanh thép thật đáng sợ: “Khốn thay những mục tử làm cho đoàn chiên Ta chăn dắt phải thất lạc và tan tác, sấm ngôn của Đức Chúa” (Gr 23,1)… “Này Ta để ý đến các hành vi gian ác của các ngươi mà trừng phạt các ngươi…” (c.3). Các hành vi gian ác của các mục tử đã rõ ràng với lời nguyền rủa của Thiên Chúa qua miệng ngôn sứ Giêrêmia. Đó là những mục tử làm cho đàn chiên tan tác vì chẳng lưu tâm gì đến đàn chiên. Đó là những mục tử chỉ biết lo cho bản thân, mãi mê kiếm tìm quyền lực, thu tích của cải. Và chuyện gì sẽ đến, rồi sẽ đến, đó là sự vinh thân phì da và sự sa đoạ cách này kiểu khác của những người mang danh là mục tử. Các hậu quả mà chính vị mục tử gánh lấy có thể không xảy ra ở đời này nhưng chắc chắn không thể tránh được ở đời sau. Tuy nhiên, với chính đàn chiên thì hậu quả như nhãn tiền ở đời này. Đàn chiên tan tác, con thì gầy yếu, con thì bệnh tật, con thì bỏ mạng dưới móng vuốt của thú dữ rừng hoang… Chính vì lợi ích của đàn chiên do đó Thiên Chúa không thể không ra tay đúng lúc, đúng thời. Người sẽ loại bỏ các mục tử vô tâm và bất nhân ấy để rồi “sẽ cho xuất hiện các mục tử tốt lành” (c.4).
Vị mục tử tốt lành “chính danh” đã xuất hiện. Có thể nói rằng một người duy nhất trong nhân loại đã tự giới thiệu: “Ta là mục tử tốt lành” (Ga 10,11), đó là Chúa Giêsu Kitô, Cứu Chúa của chúng ta. Đây là một sự tự khẳng định không phải liều lĩnh hay khoa trương, nhưng rất có căn cứ. Chính con người và cuộc đời của Chúa Giêsu mà Tin Mừng tường thuật xác nhận cho ta căn cứ này. Tin mừng Thánh Gioan trình bày khá đầy đủ về hình ảnh vị mục tử nhân lành. Đó là người biết chiên, sẵn sàng hiến mạng sống mình vì đàn chiên, là người luôn đi trước đàn chiên để dẫn chiên đến đồng cỏ xanh tươi và dòng suối mát, để bảo vệ đàn chiên trước nanh vuốt của sói dữ và ác thù. Chúa Nhật XVI TN B, Mẹ Hội Thánh giới thiệu cho chúng ta đoạn Tin Mừng thánh Maccô mô tả một vài nét về vị mục tử ấy, đó là người biết quan tâm đến đàn chiên cách cá thể và cụ thể, toàn diện và đến cùng.
1. Yêu thương cách cá thể và cụ thể: Giêsu không chỉ yêu thương đàn chiên cách tổng thể nhưng còn với tính cách cá thể từng chiên một. Người sẵn sàng bỏ 99 con chiên để tìm cho đựơc một con chiên lạc bầy. Đó là người phụ nữ bị bệnh băng huyết đã 12 năm. Đó là người bại tay trong một Hội Đường nhân ngày hưu lễ. Đó là hai người bị quỷ ám ở vùng Ghêrada, là em bé con ông Giairô, trưởng Hội đường đựơc chỗi dậy từ cõi chết. Và giờ đây, đó là nhóm Mười Hai tông đồ đang mệt nhoài vì chuyến đi truyền giáo vất vả.
Tình yêu của mục tử Giêsu không dừng lại ở tình cảm suông, nhưng luôn được thể hiện bằng hành động cụ thể, thiết thực, thấy được, cảm đựợc và chứng nghiệm được. Không phải chúng ta cổ võ chủ nghĩa duy hiệu năng nhưng lắm khi việc xem thường các kết quả bên ngoài cũng là một trong những cách thế che đậy sự thiếu dấn thân tích cực hoặc biện minh cho một thứ tình cảm hời hợt trên môi miệng.
2. Yêu thương cách toàn diện: Vị mục tử Giêsu không phải yêu thương đàn chiên cách phiến diện hoặc chỉ có linh hồn hay chỉ có thể xác. Người chăm sóc đàn chiên cách toàn diện cả xác lẫn hồn. Không chỉ rao giảng tin mừng cho dân chúng, nhưng khi thấy họ đang cồn cào vì bụng đói thì Người đã cho họ no nê bằng bánh và cá. Người không chỉ chữa lành bệnh tật cho chiên mà còn xua trừ ma quỷ ra khỏi chiên. Người không chỉ nhắm đến chuyện tâm linh mà còn lo lắng cả phương diện thể lý của các môn đệ. “Các con hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút” (Mc 6,31). Một lời chỉ dạy vừa thân tình vừa thiết thực. Giữa một thế giới đầy tiếng động, lắm tất bật do bởi công việc, nhiều căng thẳng vì các kế hoạch, chương trình chồng chất… thì một vài giây phút nghỉ ngơi, thư giãn quả là rất cần thiết cho thể lý và tâm hồn. Ai không biết nghỉ ngơi thì cũng khờ dại không kém gì người lười biếng không chịu làm việc. Một vị thầy vừa lo lắng cho các môn sinh về việc làm là sai đi truyền giáo sau khi đã ban cho họ quyền trên bệnh tật và ma quỷ, nay lại còn lo cho họ cả chuyện nghỉ ngơi, đích thật là vị mục tử tốt lành.
3. Yêu thương cho đến cùng: Nói đến tính đến cùng trong tình yêu của vị mục tử Giêsu, chúng ta dễ dàng liên tưởng đến việc Người hiến dâng mạng sống vì đàn chiên. Tuy nhiên bài Tin Mừng Chúa Nhật này lại cho ta thấy một nét trong tình yêu đến cùng của Người đó là sẵn sàng từ bỏ nhu cầu chính đáng của mình vì nhu cầu cấp thiết của đàn chiên. “Ra khỏi thuyền, Chúa Giêsu thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều” (c.34).
Hơn bao giờ hết, ngày nay, chúng ta không chỉ mong mà còn khao khát có được nhiều mục tử tốt lành. Chúng ta cầu nguyện. Quả không sai. Thế nhưng, chúng ta đừng quên Chúa muốn thánh ý của Người được thể hiện qua những con người, qua chúng ta. Hãy nỗ lực cộng tác với Chúa để loại ra khỏi cộng đoàn những mục tử gian ác, những mục tử chỉ biết mưu cầu lợi ích bản thân, những mục tử làm đàn chiên tan tác, những mục tử không có tấm lòng với chiên, không lo lắng cho đàn chiên cách cá thể từng chiên một, cách cụ thể bằng hành động. Hãy loại ra khỏi cộng đoàn những mục tử không biết yêu thương đàn chiên cách toàn diện cả xác lẫn hồn, cả chuyện tâm linh lẫn đời sống thể lý, kinh tế văn hoá… Và hãy loại đi cả những mục tử chỉ biết đặt nhu cầu của mình, cho dù là chính đáng, lên trên nhu cầu cấp thiết của đàn chiên.
Nghe hai từ loại bỏ thì có vẻ nhẫn tâm và bất hiếu hay vô đạo. Cách riêng với tâm lý Á Đông thì thường không nỡ “cạn tào ráo máng”. Hơn nữa, tín hữu Kitô chúng ta vốn sợ mang tai mang tiếng khi có chuyện đụng chạm đến các đấng bậc bề trên. Tín hữu giáo dân vốn rất sợ mang tiếng chống cha, chống cụ, và lại còn sợ Chúa phạt, khiến cả gia đình ngóc đầu lên không nỗi. Dĩ nhiên, nếu chúng ta loại bỏ các mục tử gian ác bằng các phương thế tiêu cực thì quả là đáng trách và không phải phép. Không ai là không thể đổi thay. Vậy cách thế tích cực hơn là hãy tìm cách xây dựng các chủ chăn vô tình, tắc trách, thành những mục tử nhân hậu, tốt lành theo khả năng và hoàn cảnh của chúng ta. Các phương thế xây dựng thì đủ kiểu, nhiều cách, miễn sao chúng được thực thi trong đức ái.
Chủ đề “mục tử” (trong Giáo Hội) và “người lãnh đạo” (ngoài xã hội) luôn có tính thời sự. Tất vì một lẽ thường tình: “mạnh ở tướng chứ mạnh gì ở quân”.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
Chúa Nhật Thứ 16 Thường Niên
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô (Mc 6, 30-34).
Khi ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông đã làm và đã giảng dạy. Người liền bảo các ông: “Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút”. Vì lúc ấy dân chúng kẻ đến người đi tấp nập, đến nỗi các tông đồ không có thì giờ ăn uống. Vậy các ngài xuống thuyền, chèo tới một nơi vắng vẻ hẻo lánh. Thấy các ngài đi, nhiều người hiểu ý, và từ các thành phố, người ta đi bộ kéo đến nơi đó và tới nơi trước các ngài.
Lúc ra khỏi thuyền, Chúa Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều.
Suy niệm
Để lên đường khám phá một nơi nào thú vị trong cuộc sống, người trong cuộc luôn tìm hiểu về điểm đến và hành trình tới đó có những gì đặc biệt cần phải tránh, và chuẩn bị những phương tiện gì thích hợp cho hành trình đó. Trong hành trình đức tin của người tín hữu Kitô cũng có những khoảnh khắc như thế, bởi đây là một hành trình về tinh thần, không có không gian và thời gian nhất định. Do đó, lạc lối hay sai đường sẽ là câu chuyện dễ hiểu và dễ tha thứ, để từ đây, có thể sửa lại những gì sai sót hiện tại và tiến về tương lai trong niềm vui và bình an. Chúa nhật thứ 16 thường niên mời mỗi người biện phân lại niềm tin của bản thân, bởi có những lúc chúng ta bơ vơ như đàn chiên không người chăn dắt, chúng ta lạc lối mà cứ nghĩ tưởng là nẻo chính đường ngay.
Cuộc đời của các tiên tri, những con người được chọn và được trao những sứ vụ đặc biệt, là một câu chuyện minh họa cho chúng ta về trách vụ được trao phó quan trọng thế nào. Các ngài được sai đi tới một cộng đoàn nhỏ hay lớn tùy theo giai đoạn lịch sử, để hướng dẫn họ đi vào hành trình Thiên Chúa mong muốn, cũng có những lúc cộng đoàn đi sai đường lạc lối, họ được gởi tới để dẫn dắt họ trở lại với nẻo chính đường ngay. Vì thế, vai trò của người dẫn đường vô cùng quan trọng. Trước lúc sai họ đi, Thiên Chúa đã nói với các tiên tri như sau: “Chúa phán: “Khốn cho các mục tử làm tản mát và xâu xé đoàn chiên Ta. Vì thế, Chúa là Thiên Chúa Israel phán cùng các mục tử chăn dắt dân Ta rằng: “Các ngươi đã phân tán xua đuổi và không trông nom đoàn chiên Ta”. Chúa lại phán: “Vậy Ta sẽ xét xử những hành động gian ác của các ngươi. Ta sẽ quy tụ phần còn lại của đoàn chiên Ta từ khắp các xứ mà Ta đã phân tán chúng, Ta sẽ lùa chúng về đồng cỏ, để chúng lớn lên và tăng số”. Đây là một hành trình tìm về cội nguồn của con người, tìm về ngôi nhà hạnh phúc là Nước Trời chứ không phải là một chuyến thám hiểm, hay một cuộc săn tìm tài nguyên. Do đó, người dẫn đường cần có nhiều kinh nghiệm từ bản thân, người chứng nhân cần có thái độ trung thành và sự năng động trong từng biến cố, từng hoàn cảnh cuộc đời của mình và cộng đoàn.
Sống trong một thế giới đầy biến động, đặc biệt là cuộc chạy đua về vật chất và chủ nghĩa thực dụng, con người trở thành một cỗ máy và cũng có những lúc là công cụ của xã hội. Do đó, giá trị con người bị đảo lộn, mọi sinh hoạt tinh thần nhường chỗ cho lễ hội và sự tôn vinh vật chất. Một lúc nào đó, con người mất định hướng cho cuộc đời, mất sự biện phân phải trái và lành dữ trong mọi va vấp của cuộc đời. Sự xuất hiện của Đấng Cứu Thế như một vì sao sáng, đưa con người ra khỏi vòng luẩn quẩn đó, giúp họ nhận ra nhau là anh chị em của mình, có một mái nhà chung, có một người Cha nhân lành là Thiên Chúa tình yêu. Đó là tâm tình thánh Phaolô đã chia sẻ với cộng đoàn Ê-phê-sô trong bài đọc 2 chúng ta cùng nghe: “Anh em thân mến, xưa kia anh em là những kẻ ở xa, thì nay trong Ðức Giêsu Kitô, anh em đã nên gần nhờ bửu huyết của Người. Chính Người là sự bình an của chúng ta, Người đã làm cho đôi bên nên một, đã phá đổ bức tường ngăn cách, tiêu diệt sự hận thù trong thân xác của Người, tức là bãi bỏ lề luật cũ với những thể lệ để kiến tạo cả hai nên một người mới, đem lại bình an, dùng thập giá giải hoà hai dân tộc trong một thân thể với Thiên Chúa”. Ngài còn dạy dỗ con người nhiều điều cần thiết để đưa con người trở lại với vị thế ban đầu của một tạo vật, mang họa ảnh của Thiên Chúa tình yêu.
Chuyến thực tập truyền giáo đầu tiên của các Tông đồ xem ra có nhiều niềm vui, bởi sứ mạng của Đức Giêsu trao cho họ là nhắc nhở mọi người sám hối, là trở về. Sám hối và trở về có nghĩa là họ đang ở trong tình trạng lầm lạc, trong tình trạng bế tắc hoặc không có định hướng. Bởi thế, khi các Tông đồ lên tiếng, họ tìm đến với các ông để phản tỉnh lại cuộc đời của họ, tìm ra một con đường rất riêng cho mình. Xa hơn một chút, chuyến đi này đã cho một cái nhìn mới về quan niệm sống của con người hiện tại, họ đang thiếu một người dẫn đường đúng nghĩa, họ chưa được khai trí để thấy điểm đến cuộc đời như thế nào: “Khi ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông đã làm và đã giảng dạy. Người liền bảo các ông: “Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút”. Vì lúc ấy dân chúng kẻ đến người đi tấp nập, đến nỗi các tông đồ không có thì giờ ăn uống”. Vì thế, họ bơ vơ giữa dòng đời, lạc lõng giữa thế giới ồn ào. Đức Giêsu đã giúp họ tìm thấy niềm vui ở cuối đường hầm cuộc đời như thế nào: “Lúc ra khỏi thuyền, Chúa Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều”. Một giáo lý mới, một phương pháp mới đã giúp cộng đoàn nhận ra nhiều điều trong cuộc sống. Ngay cả niềm tin của mình chắc còn nhiều điều phải cân bằng lại và hoàn thiện mỗi ngày. Hình ảnh Thiên Chúa trong niềm tin chắc còn thiếu những mảng sáng của tình thương, chỉ tô đậm những gam màu u ám của nghiêm phạt và ghen tuông. Đức Giêsu đã khai sáng cho họ về niềm tin và hình ảnh Thiên Chúa. Từ nay, họ mới thực sự là con người chính danh.
Người Do-thái ngày xưa luôn tự hào là dân riêng của Thiên Chúa, có lề luật dẫn đường cho họ, giúp họ gặp gỡ Thiên Chúa và sống trách vụ vẹn toàn mỗi ngày. Thế nhưng, niềm tin đó có thực sự sống động và năng động trong từng hoàn cảnh sống của mỗi cá nhân và của lịch sử dân tộc không, đó mới là điều đáng quan tâm. Đức Giêsu chạnh lòng thương vì thấy họ bơ vơ như đoàn chiên không người chăn dắt là thế. Và con người hôm nay, họ tự hào về những thành tựu của khoa học và nhiều khía cạnh khác trong cuộc sống, do đó, họ luôn mặc định niềm tin của mình luôn năng động và phù hợp với hoàn cảnh lịch sử. Quan niệm là thế, nhưng hiện tại không là vậy, bởi những giá trị của Tin mừng khác hoàn toàn với những giá trị của thế gian. Chính sự khác biệt đó, tạo ra những hình thức sống đạo theo bề ngoài, theo nghi lễ và nghi thức, chứ chưa thực sự có chiều sâu nội tâm và chưa có khát vọng sâu xa đến từ trái tim. Tất cả những yếu tố đó tạo nên một đời sống đức tin ảo, thiếu sự quan sát dành cho các bảng chỉ đường trong hành trình đức tin. Đức Giêsu quan ngại cho niềm tin mù quáng và thiếu định hướng đó, Ngài thấy họ bơ vơ giữa biển đời, nên Ngài đã dạy dỗ họ nhiều điều.
Trong đời sống của mỗi ơn gọi, nhiều lúc người tín hữu Kitô cho rằng bản thân đã hoàn thiện ơn gọi của mình bằng những công trạng này kia, hay bằng những việc làm mà giá trị ngược lại với giá trị Tin mừng. Có những lúc, người tín hữu trong các ơn gọi đó đang vô tình đi ngược lại với những giá trị thiêng liêng đến từ các linh đạo của ơn gọi, nhưng họ vô ý không biết. Đức Giêsu đã dùng nhiều phương cách để khai sáng cho con người. Từ ánh sáng Lời Chúa, đến những giáo huấn của Giáo hội, từ những chuyển biến của thời cuộc đến những tang thương của dịch bệnh, con người có đọc được ngôn ngữ của Thiên Chúa muốn nói với họ là gì, để thay đổi quan niệm sống, thay đổi cách sống đạo và thay đổi luôn hệ ý thức tôn giáo của mình. Đó là một cuộc cách mạng tâm linh, một cuộc hoán đổi nội tâm, tất cả đến từ sự cố gắng của con người cộng với ơn Chúa đủ cho mỗi người, mỗi ơn gọi và mỗi hoàn cảnh. Con người sẽ cộng tác để đổi thay chính mình hay chấp nhận sống chung với hiện tại, đó là chọn lựa của con người, phần Thiên Chúa, Đấng là cội nguồn của tình yêu, luôn tìm mọi phương thế để giúp con người phát triển những giá trị nhân linh nơi họ, và cũng đang giúp họ từng ngày hoàn thiện bậc sống họ được mời, để mai sau được hưởng hạnh phúc trong Nước Trời.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã nhập thể làm người, cảm thông với những khiếm khuyết của con người, xin Chúa giúp chúng con biết định hướng cuộc đời và niềm tin của mình, để luôn được sống trong sự tự do của Thiên Chúa và của Tin mừng. Chúa đã dạy dỗ dân chúng ngày xưa nhiều điều về cuộc đời, về niềm tin, xin Chúa hãy dạy dỗ chúng con, sửa phạt khi chúng con sai phạm, để cuộc đời chúng con là một bài ca cảm tạ tình yêu Thiên Chúa. Xin Chúa dạy con biết mến yêu và phụng sự Chúa giữa cuộc đời, trong mỗi người. Amen.
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn