“Mừng Vui Lên!” – lời ca xưa vọng lại từ phụng vụ Roma cổ, vẫn còn âm vang đến ngày nay như một kiệt tác văn chương Kitô giáo, nhưng hơn thế nữa, là một bài ca linh thiêng của ánh sáng và hy vọng.
Lạy Chúa, xin dạy con biết sống “dụng của không” – để khi con trống rỗng trước mặt Ngài, chính lúc ấy con được đầy tràn bởi tình yêu và ánh sáng của Ngài.
Mộ trống – hình ảnh sau Phục sinh – không còn là nơi sự chết ngự trị, mà là nơi sự sống bắt đầu, nơi con người gặp gỡ một Thiên Chúa đã chiến thắng sự chết.