Thơ say Linh Ba Làng

Thứ bảy - 02/05/2020 02:53 |   714
Nhân đọc bài “Tản mạn một đám cưới quê” của Vũ Đình Bình, anh Nguyễn Văn Linh, thường gọi Linh Ba Làng hứng chí gửi cho anh Vũ Đăng Khoa, thường gọi Khoa Ròm, bài thơ say.
Thơ say Linh Ba Làng
Thơ say Linh Ba Làng
 
Nhân đọc bài “Tản mạn một đám cưới quê” của Vũ Đình Bình, anh Nguyễn Văn Linh, thường gọi Linh Ba Làng hứng chí gửi cho anh Vũ Đăng Khoa, thường gọi Khoa Ròm, bài thơ say. Đọc xong, Khoa Ròm điện cho Linh Ba Làng:
- Cái này mà dám gọi là thơ say à? Muốn làm thơ say phải uống rượu…
- Thì đang uống đây!
- Uống với ai?
- Uống với bà xã.
- Hèn chi thơ dở ẹc. Muốn làm thơ hay phải uống với bạn. Tớ đang ngồi nhậu với Bình, Tiến Địa. Nhờ vậy làm thơ mới… say được.
- Nói nghe… thèm quá.

Thơ hay, thơ dở còn tuỳ mỗi người đánh giá. Điếc đặc như chú em của Hoàng Văn Kha mà còn cảm nhận được âm sắc tuyệt vời của Ca đoàn Lê Bảo Tịnh huống hồ…
Vậy xin đăng nguyên văn bài thơ say của Nguyễn Văn Linh để anh em thưởng thức hương vị say của người xa quê.
 
Đông Sơn đám cưới linh đình
Có bài tản mạn Vũ Bình… vẩn vơ
Đọc xong cứ ngỡ nằm mơ
Mơ ngày hội ngộ ý thơ chan hoà.
“Hôm nay đám cưới chị Hoa
Mà sao anh Nguyễn nhà ta đâu hè?”
Đặng, Trần, Trịnh, Vũ, Cao, Lê…
Sao không lên mạng lè nhè cùng say
Bác nào vắng mặt bấy nay
Mời lên trên Net ngày ngày gặp nhau
Đôi khi nghẹt mũi, ấm đầu
“Mắm tôm bánh đúc”, bớt đau, hết buồn
Chữ Tình chẳng bán, chẳng buôn,
Thương nhau gửi tặng nghìn muôn “Chữ Tình”!
Say… say… say!!!
                                   - Linh Ba Làng -
 
Cũng xin góp với Linh Ba Làng bài thơ say mới sưu tầm:
 
Ta say rồi, say rồi, say rồi!
Chảy dài bóng say xiêu say vẹo
Xoay trời đất, vành trăng cười méo
Trăng muốn say, mời xuống đây chơi.
 
Nói trăng nghe: lạ cái sự đời
Mơ như tỉnh, quên thì như nhớ
Yêu chẳng dễ, không yêu cũng khó
Chỉ có say đúng thật mà thôi.
 
Chỉ còn say là thật mà thôi!
Say lơi lả, môi mềm lơi lả
Cháy cơn khát say còn chưa hả
Say cồn cào, say ngấu nghiến ta.
 
Ta là ta hay chẳng là ta?
Ta nào thật: ta say, ta tỉnh?
Tỉnh cũng như say cũng như là
Chùm mây gió dềnh dàng vô định.
 
Đời say quá dại gì ta tỉnh
Trời say, đất say, lại trăng say!
Cả thế gian tràn ngập men bay!
Cả hồn ta tràn ngập men lay!
 
Ta say không, sao ta lại nhớ?
Bạn có say, sao lại quên ta...?
Ta là cỏ, là nguyên, là vỡ
Ta say rồi, say rồi, say rồi!

Bác nào thấy chưa đủ đô để say xin mời… viết tiếp.


 
 Tags: Thơ say

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây