TRUYỀN TIN tuổi 36

Thứ hai - 24/02/2020 17:10 |   698
“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấyNgàn năm hồ dễ mấy ai quên...”
TRUYỀN TIN tuổi 36

TRUYỀN TIN tuổi 36

[13.10.2009 17:40]

“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy

Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên...”

Lời thơ của ai đó sao mà đúng thế? Bạn và tôi tuy không nói ra nhưng trong chúng ta có những hoài niệm... Buổi ban đầu gặp gỡ, bước vào trường, tạm biệt tuổi thơ bắt đầu làm chú tiểu để theo đuổi lý tưởng ơn gọi làm Linh mục. Con đường mới mở ra trước mắt, những chú bé nét mặt còn măng sữa tự nhiên trưởng thành như một người lớn:

Khoác áo tu sinh, chú bé thành người lớn

Đường mới hôm nay, vững bước hiên ngang.


Những ký ức ngày xưa bỗng hiện về như một cuốn phim quay chậm. Những hình ảnh của ngày khai trường tháng 9 năm 1970 êm ả lạ thường nhưng để lại trong ta biết bao kỷ niệm, để giờ đây khi ôn lại mà thấy lòng mình dâng lên bao niềm thương, nỗi nhớ!

Hơn 60 cậu bé, mắt nai ngơ ngác, ngỡ ngàng bước vào trường Tiểu Chủng viện Lê Bảo Tịnh, khi ấy đang thời kỳ xây dựng còn ngổn ngang gạch đá, xi-măng. Mùi ngai ngái vôi vữa của công trường xây dựng quyện lẫn trong hương trời thoang thoảng mùi hoa dại từ đồng cỏ chung quanh và rừng cao su phía sau, làm dấy lên trong trái tim những chú bé niềm bâng khuâng xao xuyến lạ thường.

Hai lớp đàn anh Vô Nhiễm và Giuse, do đã quen trường quen lớp xung xăng đi lại ra vẻ ta đây “lính ban mai, cai lính mới”.

Lớp đàn em tên gọi “Truyền Tin”, vốn là lính mới nên e dè khép nép, nhưng chưa hết tuần nhập môn thì đã trổ ra nhiều trò tinh quái. Điều ấy vốn thường vì thiên hạ bảo: “Nhất quỉ nhì ma, thứ ba học trò”.

Ngày đó, cuộc đời của đàn con Mẹ như chồi non mơn mởn, vô tư lớn lên trong vườn ươm của Giáo phận. Những ước mơ bé nhỏ, dễ thương của những chú bé mang trong mình một lý tưởng cao vời, tưởng rằng cứ được mãi bình yên học hành và dưỡng nuôi lý tưởng. Nhưng rồi thời cuộc làm tan đàn xẻ nghé, phá tan vùng trời bình yên. Đàn con Mẹ như chim vỡ tổ. Có người về quê cũ để cày sâu, cuốc bẫm. Có kẻ lang bạt đó đây trong nỗi khó, hờn đau, mà mỗi khi gặp nhau thì mừng mừng, tủi tủi...

Thế nhưng, điều kỳ diệu đã xảy ra?

Chúa quan phòng luôn gìn giữ con cái của Ngài trong tình yêu.

Dường như cuộc sống trong Chủng viện vẫn còn thiếu bài học thực tế mà cần phải có thời gian trải nghiệm trên đường đời, nên Chúa đã gởi những đứa con của Ngài vào trường đời trui luyện...

Hình ảnh Cha Giám đốc Chủng viện trong những ngày ấy làm sao ta quên được: một con người từng trải, đã sống dưới ba chế độ, giờ đây bao khó khăn đang còn chờ phía trước. Dường như cha thấu hiểu cả tương lai và muốn tăng thêm sức mạnh cho những con người trẻ bằng những quyết định chín chắn, để họ xác định được hướng đi. Ban Giám đốc đã quyết định cho những người còn ở lại mặc áo dòng:

Chiếc áo dòng khoác lên người trai trẻ,

Như tiếp sức trên con đường nghiệt ngã,

Chiếc áo chùng đen như một lời đáp trả.

Tình Chúa muôn đời từ thuở rất xa...

Tôi yêu màu đen chiếc áo chùng mới lạ,

Cánh cửa vào đời trước mắt mở ra,

Lòng phới phới như con diều no gió,

Dẫu đường dài còn đọng nỗi lắng lo...

Tuổì đôi mươi hồn đầy căng sức trẻ,

Như hoa xuân lồng lộng giữa quê nhà.

Mỗi bước đi dẫu lạc về đâu đó,

Trang sử đời tín thác dấu chân qua...

CẦU Mẹ thương trông đến đoàn con trẻ,

DUNG thứ bao lầm lỗi trót vấn vương.

HÀ hơi ấm, sưởi cõi lòng giá lạnh,

HIỀN hòa thay, Mẹ nhân ái mến thương.

KHOA đăng này, Mẹ cầm tay vượt bước,

LINH hồn con nhẹ lướt sóng triều dâng.

LOAN tin yêu về Cứu Chúa phục sinh,

LONG lanh giữa ngàn ước mơ hoài vọng,

SAN cho người niềm tin ơn cứu độ,

SỬ tình đó, nguyện một lòng ghi nhớ,

THÂN lạy Mẹ, Nữ Vương con ái mộ !

Dạy chúng con theo chân Mẹ, TRUYỀN TIN.

Cuộc đời trôi nổi hợp tan như gió núi, mây ngàn...

Biến cố ngày 15 tháng 4 năm 1978 như xé toang mộng ước tuổi thanh xuân. Lời giao ước chưa thành, đã đành lòng ngậm ngùi chia tay. Từ đây, mỗi người một ngả. Đã có người nằm xuống. Bao người đã đứng lên. Dẫu còn, dẫu mất, đã cảm nhận thân phận:

Những khi tôi ngồi mệt phờ bên đường đời,

Thì xin cho tôi thấy con đường vui phía trước,

Bên nấm mồ của những người đã khuất,

Cho tôi tìm gặp lại nhịp tim xưa còn đập...

Cuộc sống, dẫu không trọn đường tu thì cũng trọn đường đời. Phần đông anh em đã tìm lại được một nửa của chính mình. Sống đời hôn nhân cũng là một ơn gọi. Trong đời sống gia đình ta lại trở thành những chứng nhân. Từ môi trường Chủng viện đầu tiên nơi gia đình, chúng ta lại đào tạo những chủng sinh mới, để một ngày nào đó biết đâu con cái của chúng ta lại thay thế bố mẹ hoàn thành ước nguyện xưa… Như vậy chẳng phải chúng ta vẫn tiếp tục ơn gọi sao?

Trong dòng chảy miên man của thời gian, ai biết được thế nào là ý định của Thiên Chúa. Năm 1992, Đại Chủng Viện được tái lập, mở ra một cơ hội cho những những anh em vẫn kiên trì giữ vững ơn gọi, tín trung lời nguyện ước thuở nào. Quả thật Đức Kytô, Thầy Chí Thánh Tối Cao, đã cho chúng ta hiểu được giá trị của niềm tin và người Kytô hữu không bao giờ mất niềm hy vọng là thế.

Khó khăn của cuộc đời, ngờ đâu lại là bến đợi, bến chờ, không thể vùi dập được những ước mơ hoài bão của những con người kiên định. Mẹ Truyền Tin đã cưu mang chúng ta qua suốt bao năm tháng sóng gió của cuộc đời, và Thiên Chúa đã chọn ra 6 người trong số anh em chúng ta để tiến lên bàn thánh. Hoa quả đó là:

- Cha Giuse Trần Ngọc Cầu (Giáo xứ Đức Hạnh, Phước Long)

- Cha Matthêu Nguyễn Văn Hiền (Giáo phận Vĩnh Long)

- Cha Giuse Nguyễn Quốc Loan (Giáo xứ Kim Châu)

- Cha Phêrô Bùi Xuân Mỹ (Australia)

- Cha Rémy Bùi Sơn Lâm (Australia)

- Cha GB. Nguyễn Đình San “con đang mê mải dệt đời con, Chúa cầm kéo cắt ngang sợi chỉ” (Is 38, 12) chỉ ít năm sau ngày chịu chức linh mục.

Lớp Truyền Tin bước vào tuổi 36, cộng với tuổi đời cũng xấp xỉ gần 50. Trong những năm qua, mỗi người chúng ta đều đón nhận hồng ân theo cách riêng của mình và ai cũng đều cảm nhận được điều ấy. Chúng con xin cất lên lời tạ ơn và thành tâm dâng lên Mẹ tâm tình tri ân - cảm tạ:

Dù con có công thành danh toại,

Thì mãi muôn đời Mẹ là bóng mát chở che,

Là tiếng ru bên bờ thùy dương bóng rũ.

Ôi! Mẹ Truyền Tin, Mẹ của chúng con,

Mẹ đã bên con bao năm tháng muộn phiền,

Giữa tình quê hương, con đong đầy tình Mẹ.

11-11-2006

Trùng Dương

 Tags: tu sinh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây