Giỗ Đại Tường cha Phaolô Nguyễn Công Minh (01.8.2013-01.8.2015)
Đã 2 năm trôi qua kể từ ngày sinh nhật của Cha trên trời. Người ta thường ví cuộc đời con người giống như cuộc sống của con sâu bướm, được chia thành hai giai đoạn: sâu và bướm. Kiếp con sâu, nó chỉ biết ăn lá để các cơ năng phát triển đầy đủ, sau đó lại còn ươm kén rồi mới lột xác để thành bướm. Kiếp con bướm, nó tự do tung tăng đây đó và sặc sỡ muôn sắc tô đẹp cho đất trời.
Đời người trải qua nhiều giai đoạn và tình trạng: trong bụng mẹ, bú mớm, tuổi thơ, tuổi học trò, tuổi thanh niên, tuổi già, bệnh tật và chết. Vì sống trong thân xác, con người bị hạn chế về không gian và thời gian, về khả năng và nhận thức – kể cả nhận thức về chân thiện mỹ. Cha Phaolô đã được diễm phúc trở thành con cái Chúa ngay từ tuổi thơ ấu, chọn Chúa là gia nghiệp và cùng đích cuộc đời mình, được giáo dục và nuôi nấng trong đời sống đức tin. Nhưng Thiên Chúa vẫn dùng những hoàn cảnh để góp phần giáo dục đức tin đó trở nên vững mạnh hơn, và đó là một mầu nhiệm mà con người chỉ hiểu phần nào khi còn là kiếp ‘con sâu’.
Cái chết thể lý là biến cố đột biến để kiếp sâu trở thành bướm. Cuộc lột xác nào cũng đau đớn vì ta bỏ lại tấm hình hài và điều kiện sống mà ta đã quen bấy lâu, bỏ lại bạn bè thân quyến cùng nhiều thứ ta tích góp bấy lâu nay, kể cả danh vọng - uy quyền - của cải như những bảo đảm cần thiết cho cuộc sống nơi dương gian. Đó là chưa kể đến thời gian nằm trong kén thật là khó chịu vì cảm giác chật chội và vô dụng, đó là những lúc ta bệnh – không thể tự do làm điều ta muốn.
Cha Phaolô đã đi trọn hành trình dương gian 55 năm với những vui buồn sướng khổ cuộc đời. Ước nguyện chọn Chúa làm gia nghiệp, quyết tâm tìm kiếm thánh ý Chúa đã cụ thể hóa qua tuổi đời dần trôi. Để thuộc trọn về Chúa, cha đã nhập tiểu chủng viện để trở thành linh mục, hằng ngày hiệp dâng cuộc đời mình với của lễ Chúa Giêsu đang được bàn tay linh mục hiến tế. Và để cho của lễ dâng thêm phần xinh đẹp, Chúa đã để cha trải qua cơn bệnh kéo dài cả chục năm trời. Cha sống rất khiêm tốn và âm thầm, Cha ra đi cũng nhẹ nhàng – không để lại một lời trăn trối nhưng thật nhiều gương sáng.
Cha ra đi để lại niềm thương tiếc cho muôn người. Xin lặp lại lời của thánh Ambrôsiô: “Đừng hỏi Chúa tại sao lại đem anh ấy đi, nhưng hãy tạ ơn Chúa vì đã ban anh ấy cho chúng ta”. Được gặp gỡ nhau trên cuộc đời, được chung sống với nhau một khoảnh khắc nào đó cũng là một hồng ân đáng trân trọng. Hãy để lại cho nhau những khoảnh khắc đẹp, những lưu niệm đạo đức và những lời khích lệ tiến lên trong cuộc đời, nhất là trong hoàn cảnh khó khăn. Hãy luôn cầu nguyện cho những anh em đã lìa thế, xin Chúa tỏ lòng thương xót cho bạn bè chúng ta hưởng hạnh phúc thiên đàng.
Nguyễn Văn Thiện
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn