Từ một vần thơ
Rủ Nhìn (Đoàn Trọng Cảnh – Lớp TT)
(cảm tác qua bài thơ Ave Maria của Hàn Mặc Tử)
Đọc thơ Ông ôi sao mà diệu vợi
Máu và trăng quyện lẫn với hồn thơ
Trong tâm não thơ ứ đọng bao giờ
Lời và ý lung linh muôn hạt sáng
Nguồn thơ Ông nhiều xót xa cay đắng
Phải chăng đời đã để lại nơi Ông
Những thao thức dằn vặt mãi trong lòng
Ôi thế thái nhân tình sao nghiệt ngã
Ông lấy trăng, lấy mây trôi, biển cả
Không tiếc lời tán tụng Mẹ từ bi
Maria! Mẹ là đấng hộ trì
Cho chính Ông và đến ai yêu Mẹ
Nguồn thơ Ông trải dài bao thế hệ
Ai đọc lên mà không khỏi bồi hồi
Nhưng chính Ông đã trao lại niềm vui
Cho nhân thế biết đâu là chân lý
Ý và lời thơ luôn thuần mỹ
Kết thành hoa tung hô Mẹ Marie
Hay nơi Ông luôn có Mẹ hộ trì
Trong tâm tưởng cũng như khi cầm bút
Vẫn biết Ông mang nỗi đau trầm uất
Nghiệp chưa xong, chết cũng vẫn chưa rời
Mà hồn Ông như có Mẹ dưỡng nuôi
Nên thơ Ông vẫn bao đời bất diệt
Thế nhân nay nhớ hoài Ông có biết?
Những vần thơ thấm đượm khắp muôn nơi
Như trầm hương vương mãi giữa lòng người
Diệu vợi quá vần thơ Hàn Mặc Tử.
Rủ Nhìn (Đoàn Trọng Cảnh – Lớp TT)
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn