Vịn câu thơ Hoàng Công Nga
[14.07.2012 04:58]
BBT- xin giới thiệu một khuôn mặt rất nổi trội của gia đình LBT: đó là anh Hoàng Công Nga (lớp Vô Nhiễm), là người sống kiên định, lạc quan mặc dầu đã trải qua một chặng dài đầy gian khổ- thử thách vì tai nạn lao động. Anh luôn tâm huyết với giáo hội, xã hội và cách riêng với gđ LBT. Anh là một người tài hoa về nhiều phương diện, đặc biệt với thơ văn. Qua góc nhìn và ngòi bút của anh Vũ Đình Bình, ta có thể phần nào bắt gặp anh Hoàng Công Nga qua những vần thơ đong đầy tình yêu thương gắn bó.
Vịn câu thơ Hoàng Công Nga
Banmêthuột ơi! Trong ta đầy nỗi nhớ
Nhớ tháng ngày, nhớ kỷ niệm thân thương
Nhớ quê hương với trăm bề vất vả
Nhớ xóm làng, nhớ chiều quê êm ả
Nhớ mẹ già ngóng đợi mãi tin con
Banmêthuột ơi! Ta nhớ mãi.… (Nhớ Ban Mê - Hoàng Công Nga)
Anh Hoàng Công Nga, lớp Vô Nhiễm, trên mình hai lớp, chẳng hiểu sao anh lại mến mình. Còn mình thì khoái những bài anh viết. Nhất là những chùm thơ của anh post trên Thi Viện. Anh về tối qua. Quên không hỏi đã thăm mẹ già chưa. Gặp nhau tại nhà hàng Quê Tôi, 21 Mai Hắc Đế. Các anh lớp Vô Nhiễm chiếm đa số. Có mình, Tiến, Công, Cường là lớp dưới. Nhìn thấy anh khỏe, phong độ hơn xưa, mừng lắm. Từ ngày anh đi làm ăn xa, vẫn liên lạc qua email nhưng gặp nhau có biết bao điều muốn nói. Tíu tít đủ mọi chuyện.
Ta lại về đây với quê hương
Vẫn tình yêu mến lẫn niềm thương
Bao nhiêu nhung nhớ giờ no thỏa
Bày giải tâm tư nỗi đoạn trường… (Về lại cố hương - Hoàng Công Nga)
Anh là một trong những người gắn bó mật thiết với Lê Bảo Tịnh. Mặc dù ở xa, anh vẫn rõ tình hình quê nhà. Đợt rồi thấy mình “liêu xiêu”, anh gọi điện động viên: “vịn lấy câu thơ mà đứng dậy”. Mình có tí thơ nào đâu mà vịn. Lại vào Thi Viện vịn đỡ thơ anh. Thơ anh thoạt đầu mình chẳng thích. Đọc vài lần thấy như có lửa trong tim.
Có một đốm lửa
Đang bùng lên
Ở giữa trái tim con
Làm cho thân con rực cháy
Nỗi khát khao dâng hiến:
“Cho những người cùng khổ”
…
Khi con tim có lửa
Ngọn lửa đã thắp cho con niềm tin
Để con đem tình yêu của Chúa đến với mọi người
Dù con biết mình nhỏ bé… (Con tim có lửa – Hoàng Công Nga)
Ngọn lửa đã thắp cho anh niềm tin. Và anh chia lửa ấy cho mọi người. Anh kể chuyện mới đây gặp gỡ nhóm Lê Bảo Tịnh - Sài Gòn: thân thương, nhiệt huyết. Anh mơ về một ngày Hội, mọi người nắm tay nhau nhảy múa, quanh ngọn lửa hồng. Ngọn lửa Tình Yêu. Anh nhớ lại ngày xưa, như mới.
Con trở về đây sau bao năm xa cách
Vẫn nghe xôn xao như sóng vỗ trong lòng
Vẫn như cậu bé vào ngày đầu niên học
Hồi hộp đợi chờ trước ngưỡng cửa trường xưa
…
Con trở về đây như người con xa xứ
Nỗi nhớ quê hương luôn day dứt cả đời
Giang rộng đôi tay ôm chầm lấy Mẹ
Mẹ Chủng Viện ơi con nay đã trở về
Con trở về đây cùng bạn bè năm cũ
Tạ nghĩa ân sư sâu nặng một đời
Gặp lại người xưa mắt mừng rướm lệ
Chuyện đã lâu rồi mà tưởng mới ngày qua… (Nỗi nhớ - Hoàng Công Nga)
Chuyện đã lâu rồi mà tưởng mới ngày qua. Gần 45 năm rồi còn gì. “…mái tóc của trò cũng bạc ngang thầy. Dấu thời gian đã để lại trên khuôn mặt anh em chúng tôi nhiều hoang phế. Những con người bất phùng thời nhưng may mắn được thành nhân nhờ vào nền giáo dục căn bản chủng viện. Tôi muốn dành cho các ÂN SƯ của chúng tôi những tình cảm trìu mến và lòng biết ơn vô hạn.” (Nhìn lại chân dung vị mục tử - Hoàng Công Nga)
Viết về các vị ân sư, không ai qua được anh. Đức cha Phêrô Nguyễn Huy Mai, Đức cha Giuse Trịnh Chính Trực, Đức cha Giuse Nguyễn Tích Đức, Cha Ausgustinô Nguyễn Văn Tra, Cha Phaolô Lê Thanh Thiên,… dường như in đậm trong ký ức anh.
Mải mê với những hoài niệm thời thơ ấu mà quên mất ngoài trời đang mưa rất to. Quên cả thời gian đã dần về chiều. Anh Lương, anh Thành gồ phải về lại Đak Nông để mai còn hát lễ. Anh Đức, anh Châu lo về dọn hàng, anh Mạch buttoe về trau lại bút, anh Minh Thành tất tả chuẩn bị đám cưới con trai, Công Nguyên về lo nhà, chú Cường về lo việc. Mình anh ở lại. Anh rủ Tiến địa với mình vào Châu Sơn thăm cha giáo Quốc văn. Thăm gia đình anh Điệp, gần 11giờ đêm mới về. Tâm sự với nhau mới biết cuộc đời anh cũng lắm thăng trầm. Vậy mà lúc nào anh cũng lạc quan, yêu đời. Kể cả lúc anh bị tai nạn mất cánh tay phải.
Tôi làm thơ viết bằng tay trái
Cho màu cà phê vẫn xanh và lúa vẫn xanh
Cho tình yêu dâng cao mọng chín trên cành
Cho cây sai chĩu đậu nhiều bông trái.
Tôi làm thơ viết bằng tay trái
Cho những ước mơ bé nhỏ thân thương
Cho xúc cảm dạt dào tình nghĩa quê hương
Cho cuộc sống vẫn còn nhiều vất vả
Tôi làm thơ vì tôi yêu em quá
Yêu đôi tay bé nhỏ thân thương
Yêu đôi vai nhuộm nắng phơi sương gầy guộc
Em như quê hương nỗi khổ trăm bề
Tôi làm thơ với bao xúc cảm đê mê
Bao rạo rực bao dạt dào tuôn chảy
Cho quê hương và cho em mãi mãi
Cho cả đời mình dịu bớt thương đau
Tôi chỉ còn tay trái để làm thơ
Đầu đã bạc nhưng hồn còn rất trẻ
Tôi lắng nghe tiếng lòng rung khe khẽ
Có em bên đời vất vả ngược xuôi
Tôi làm thơ cho đời nhiều ý nghĩa
Cho em, cho tôi, cho cả mọi người
Cùng chiến đấu vì còn nhiều gian khổ
Sát cánh bên nhau đi trọn cuộc đời. (Quê hương và em – Hoàng Công Nga)
Sáng hôm sau, lễ xong, ngồi nhâm nhi cà phê ở nhà Tiến, có cả Vinh Sơn. Vinh Sơn tiếc vì hôm qua bận tác nghiệp, không được họp mặt cùng anh em. Đã đến giờ anh Nga về Dak Mil thăm mẹ già. Rồi chiều nay anh lên đường trở lại nhiệm sở. Đưa anh ra bến xe. Buổi chia tay nào cũng lắm bùi ngùi, bịn rịn. Banmêthuột ơi! Ta nhớ mãi.
Lâu lắm anh em được gặp lại
Câu chuyện bình thường bỗng hóa thân thương
Cùng nhau xây dựng tình thân hữu
Để yêu thương kết nối đến muôn đời. (Họp mặt thân thương – Hoàng Công Nga)
Vũ Đình Bình
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn