Vua chúng ta là Đức Kitô

Thứ bảy - 22/11/2025 03:28 | Tác giả bài viết: Petrus.tran |   15
Vua Giê-su đã hy sinh mạng sống mình vì người mình yêu, trên thập giá tại Đồi Sọ.

Chúa Nhật XXXIV – TN – C
Vua chúng ta là Đức Kitô

SnTM 221125b


Chúa Nhật hôm nay (23/11/2025) theo lịch Phụng Vụ, kết thúc năm C. Và, theo truyền thống, Giáo Hội Công Giáo long trọng kính Đức Giêsu Kitô Vua Vũ Trụ.

Sở dĩ có ngày lễ Đức Giêsu Kitô Vua là bởi, trước trào lưu con người chủ trương tiêu diệt Thiên Chúa, hô hào trục xuất Thiên Chúa ra khỏi gia đình, ra khỏi học đường, ra khỏi xã hội, ra khỏi quốc gia, Đức Giáo Hoàng Piô XI, vào ngày 11/10/1925, đã thiết lập một ngày lễ để tôn vinh CHÚA GIÊSU KITÔ VUA.

Sự tôn vinh này như một cách minh định rằng: Chúa Giêsu Kitô, Con Một Thiên Chúa, và là Thiên Chúa thật, Ngài là Vua vũ trụ, Vua muôn loài, là Vua của tất cả mọi người, của mọi dân tộc, của mọi quốc gia.

Thật ra, không phải hôm nay, mà ngay từ khi “Đức Giê-su ra đời tại Be-lem”, Ngài đã được nhìn nhận như là Vua. Theo Tin Mừng thánh Mát-thêu ghi lại, hồi ấy có “mấy nhà chiêm tinh từ phương Đông đến Giê-ru-sa-lem, và hỏi: Đức Vua dân Do Thái mới sinh, hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người”.

Các thượng tế và kinh sư cho biết “Belem, miền đất Giu-đa… là nơi vị lãnh tụ… sẽ ra đời”. Nhờ lời chỉ dẫn đó, mấy nhà chiêm tinh đã đến tận nơi, “sấp mình thờ lạy”. (x.Mt 2, 6…11).

Lời truyền tin của sứ thần Gabrien cho Đức Maria, cũng có thể xem như một lời minh định: “Thưa bà Maria… bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giêsu, Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao, Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua David, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Giacóp đến muôn đời, và triều đại Người sẽ vô cùng vô tận” (Lc 1, 31-33).

Tiếp đến là trong những ngày Đức Giê-su thực thi sứ vụ loan báo Tin Mừng, có không ít người nhìn Ngài như là một vị Vua, khi lớn tiếng nói: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít”.

Cuối cùng, đỉnh điểm của lời tôn vinh, đó là hôm Ngài cùng các môn đệ lên Giê-ru-sa-lem, chuyện kể rằng: “nghe tin Đức Giê-su tới… họ cầm nhành lá thiên tuế ra đón Người và reo hò: Hoan hô! Hoan hô! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Chúa! Chúc tụng Vua Ít-ra-en” (Ga 12, 12-13).

**
Đức Giê-su là Vua, thế nhưng lạ lùng thay, cách Vua Giêsu lên ngôi, không giống như cách lên ngôi của những ông vua, những lãnh tụ trần thế. Đa phần họ đều dùng bạo lực, dùng thủ đoạn, dùng sức mạnh của họng súng. Còn Vua Giêsu thì bằng chính tình yêu thương, một thứ tình yêu, dám “hy sinh mạng sống mình vì người mình yêu”.

Vua Giê-su đã hy sinh mạng sống mình vì người mình yêu, trên thập giá tại Đồi Sọ. Sự kiện này được thánh sử Gio-an kể rằng: “Khi đến nơi gọi là ‘Đồi Sọ’ họ đóng đinh Người vào thập giá”.

Hôm đó, nơi Đồi Sọ… “lễ đăng quang” của Vua Giêsu không một tiếng kèn, tiếng trống hay tiếng tung hô, nhưng là những “tiếng chày tiếng búa nện đinh”. Những chiếc đinh, được nện không thương tiếc vào hai bàn tay và đôi chân, một cách để dán chặt cơ thể Ngài vào thập giá, và cuối cùng là giương cao xác Ngài lên. Mọi người thấy “Phía trên đầu Người, có bản án viết: Đây là Vua người Do Thái”.

Vây quanh Đồi Sọ… “Dân chúng đứng nhìn, còn các thủ lãnh thì buông lời cười nhạo: Hắn đã cứu người khác, thì cứu lấy mình đi, nếu thật hắn là Đấng Ki-tô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn”.

Thánh sử Gio-an còn cho biết: “Lính tráng cũng chế diễu Người. Chúng lại gần, đưa giấm cho Người uống và nói: “Nếu ông là Vua dân Do Thái thì cứu lấy mình đi”.

Thiên Chúa, qua Vua Giêsu, hứa cứu rỗi linh hồn, nhưng không hứa cứu-lấy-mình. Và điều này đã được Vua Giêsu thực hiện ngay hôm ấy, tại Đồi Sọ. Hôm ấy, tại Đồi Sọ, có hai tên gian phi, một tên “cũng nhục mạ người”. Nhưng tên kia thì không. Người gian phi này, thưa với Đức Giêsu, rằng: “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!”.

Và anh ta đã toại nguyện. Sau lời kêu xin của anh ta, Giêsu, Vua-Tình-Yêu, đã nói với anh ta, rằng: “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng”.

***
Hơn bảy trăm năm, trước khi Đức Giêsu ra đời tại Be-lem, ngôn sứ Mikha đã tiên báo “Phần ngươi, hỡi Belem Epratha… từ nơi ngươi… sẽ xuất hiện một vị có sứ mạng thống lĩnh Israel” (Mk 5, 1).

Đúng vậy, vai trò của Đức Giêsu đến thế gian là để thi hành sứ-mạng-thống-lĩnh-Israel. Thống lĩnh Israel, nhưng Ngài không thống lĩnh quốc gia “thuộc về thế gian này” mà là thống lĩnh con dân Israel, đưa họ trở về với chân lý và sự thật.

Chân lý và sự thật đó đã được Vua Giê-su công bố, rằng: “Như ông Môse đã giương cao con rắn trong sa mạc. Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời” (Ga 3,15).

Suy tư chân lý và sự thật này, Cha Charles E. Miller, có lời chia sẻ: “Cái chết của Đức Giêsu không phải là một thảm kịch như cái chết của tổng thống Hoa Kỳ John F. Kennedy. Đây là chiến thắng trên kẻ thù ‘kép’ của chúng ta: tội lỗi và cái chết.”

Rồi, Cha Charles tiếp lời khuyên: “dòng chữ chế diễu: Đây là Vua người Do Thái, chúng ta (hãy) thay thế bằng: Đức Kitô là Vua chúng ta”.

Còn thánh Phao-lô, sau cú ngã ngựa tại Damas, ngài hãnh diện khi trở thành thần dân của Vua Giê-su, nên đã chia sẻ cảm nghiệm của mình, với cộng đoàn Colose, rằng: “Anh em hãy vui mừng cảm tạ Chúa Cha đã làm cho anh em trở nên xứng đáng chung hưởng phần gia nghiệp của dân thánh trong cõi đầy ánh sáng. Người đã giải thoát chúng ta khỏi quyền lực tối tăm, và đưa vào vương quốc Thánh Tử chí ái, trong Thánh Tử, ta được ơn cứu chuộc, được tha thứ tội lỗi… (x.Cl 1, 12-13).

Thế nên, đừng thất vọng về những gì đã xảy ra trong ngày lên ngôi của Vua Giêsu. Và cũng đừng bao giờ quên lời công bố của Vua Giê-su (nêu trên), vì đó là thông điệp đời đời cho những ai đặt niềm tin vào Ngài.

Vâng, đừng thất vọng.

****
Chúng ta luôn phải nhớ rằng, đã là người môn đệ của Chúa, dù đang “ở trong thế gian nhưng không thuộc về thế gian; sống ở giữa đời nhưng không sống như người đời”.

Thế nên, chúng ta không cần tìm đến những ông vua, những lãnh tụ trần thế để mong được ban cho mình công danh, sự nghiệp, quyền bính.

Tất cả những thứ đó chỉ là phù vân. Tất cả những thứ đó, khi chết đi, có mang được gì “về bên kia thế giới” hay chỉ là “ngoài trống vắng mà thôi!”

Cho nên, thật phải đạo khi hôm nay chúng ta hãy tự hỏi mình, rằng: Tôi đang là thần dân của ai? Của vương quốc thế tục hay vương quốc Nước Trời?

Nếu là vương quốc thế tục, phải coi chừng, Cha Charles E. Miller, với thực tế trong cuộc sống, có lời cảnh báo: “…Nó bác bỏ mọi hình thức tôn giáo về đức tin và phụng tự… Theo đó, tiện nghi, khoái lạc và tiền bạc là những mục tiêu duy nhất và tối thượng của cuộc sống”.

Quyến rũ đấy! nhưng đừng quên lời Đức Giê-su truyền dạy: “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì nào ích gì”.

Lời Chúa còn phán dạy rằng: “Hãy ra khỏi thành ấy đi, để khỏi thông đồng với tội lỗi của nó và hứng lấy những tai ương dành cho nó” (x. Kh 18, 4).

Chính Đức Giê-su, trong những ngày còn tại thế, Ngài cũng đã nhắc lại những tai ương dành cho nó, đó là “Thiên Chúa khiến mưa lửa và diêm sinh từ trời đổ xuống tiêu diệt tất cả” (x.Lc 17, 29).

Đừng chọn vương quốc thế tục. Hãy chọn vương quốc Nước Trời. Bởi vì, đó là một vương-quốc-vĩnh-cửu, đầy-tràn-tình-thương, đầy-tràn-ân-sủng “đem lại bình an cho mọi loài dưới đất và muôn vật trên trời”. (x.Cl 1, 20).

Vậy nên, chúng ta hãy lớn tiếng nói, rõ ràng rằng: Vua chúng ta là Đức Kitô.

Petrus.tran

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây