Chuyện đời Đỏ - Đen (F20)
Ngày ra Tòa giải quyết chuyện ly hôn, vợ thằng Đỏ nói một câu ráo hoảnh: Tôi và anh ấy không thể sống chung với nhau được nữa, vì không hợp.
Phiên tòa kết thúc. Thằng Đỏ lầm lũi ra về, lòng nặng trĩu. Tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi???! Duyên đã hết nhưng Nợ vẫn còn!
“Như hoàng hôn nợ đêm tăm tối, Và phận làm người nợ tử sinh”. Dường như, khi sinh ra đời thằng Đỏ đã là con nợ?! Nợ tiền, nợ bạc còn có thể trả, nợ ân tình biết bao giờ đền đáp cho cân?
Ta nợ đời một tấm lòng phai,
Ta nợ ban mai một chút gió êm,
Ta nợ em một lời chưa nói,
Ta nợ quê hương một tiếng thở dài.
Ta nợ mẹ hiền áo rách mòn vai,
Ta nợ tương lai một chút hững hờ,
Ta nợ đêm một lời kinh sám hối,
Ta nợ thiên thu giọt lệ ngắn dài.
Ta nợ chiều một cánh diều vi vút,
Ta nợ em ánh mắt yêu thương,
Chiếc lá rơi nghiêng lòng người sương khói,
Rồi thiên thu cũng xuống trên muôn trùng.
Ta nợ người một lời chua chát,
Ta nợ quê ta một nhánh sông dài,
Ta nợ cơn mưa một chiều giăng lối,
Ta nợ yêu thương một chiếc môi mềm.
Ta nợ dòng sông một chuyến đò ngang,
Ta nợ trăm năm dệt một tấm lòng,
Ta nợ tình người nụ cười héo hắt,
Ta nợ đêm trăng một tiếng chuông chùa.
Ta nợ bạn bè ly rượu đầy chưa uống,
Ta nợ gió trăng trôi giữa đêm thu,
Có lúc yêu thương lòng người yếu đuối,
Rồi trăm năm phủ xuống trên muôn trùng.
Ta nợ đời, nợ ơn cha mẹ, nợ công thầy, ta nợ bạn bè, ta nợ người, ta nợ em, nợ yêu thương, nợ nghĩa tình. Sinh ra làm kiếp người là đã mang nợ. Có những món nợ không bao giờ trả dứt. “Rồi trăm năm phủ xuống trên muôn trùng”. Một ngày kia nhắm mắt xuôi tay, món nợ vẫn cứ đeo đẳng, trải dài.
Thằng Đỏ bán nhà để giải quyết những món nợ tiền bạc và để quên đi đoạn đường đời đáng quên. Nó cố gượng, nhưng lòng nó chao đảo. Nó gắng sức, nhưng đầu óc cứ chênh vênh. Nó tỏ ra vững chãi để các con yên tâm học hành, nhưng trái tim nó dường như đang vỡ vụn.
…
Hằng năm, nhóm bạn thằng Đỏ họp mặt truyền thống vào dịp cuối đông, khi mùa gặt hái đã tạm ổn. Đó là ngày hội lớn. Bạn bè gặp gỡ, hàn huyên tâm sự, kể nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống. Bọn nó, sau khi mãn nghĩa vụ đều trở về địa phương sinh sống. Đa số làm nương rẫy. An nhàn thú điền viên.
Một mai, một cuốc, một cần câu,
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào.
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ,
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn năng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu, đến cội cây, ta sẽ uống,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.
(Nhàn- Nguyễn Bỉnh Khiêm)
Ngày họp mặt năm nay, tất cả đều đông đủ, không thiếu đứa nào. Nhìn chung, các gia đình ấm êm hạnh phúc; trừ thằng Đỏ. Vợ chồng thằng Đen đi ôtô đến. Nó khoe luyên thuyên, bán miếng đất vườn được 3 tỷ, đủ tiền dưỡng già. Nó cám ơn thằng Đỏ, hồi đó đã “gánh” Thúy Mai thay cho nó. Chứ không thì…
Thằng Đỏ nghĩ bụng: Biết đâu hai đứa nó hợp nhau thì sao?! Âu cũng là cái nợ. Duyên hết rồi nhưng Nợ vẫn còn đây!
Chuyện đời lúc Đỏ – lúc Đen.
Đen đừng nản chí, Đỏ đừng vênh vang.
Đói no có thiếp có chàng
Còn hơn chung đỉnh giàu sang một mình.
Sống thì có nghĩa có tình
Chớ đừng bắt bóng bỏ hình, lan man
Những khi gặp cảnh nguy nàn
Cũng đừng sầu não thở than muộn phiền.
Cuộc đời dù lắm truân chuyên
Ông Trời có mắt, ở hiền gặp may
Cuộc đời dù lắm đổi thay
Lòng ta vẫn quyết ăn ngay, ở lành.
(Hết - Xin cám ơn Quý Bạn Đọc)
Vũ Đình Bình
Những tin cũ hơn