Chuyện đời Đỏ - Đen (F10)
Làm người trong kiếp ba sinh
Gẫm câu “thế thái nhân tình” ngày xưa
Lúc giàu kẻ đón người đưa
Khi nghèo đi sớm về trưa một mình.
Ngày xưa như bóng với hình
Bây giờ tù tội, nghĩa tình bay xa
- Đi tù mặc kệ người ta
Giữa tôi với nó, chỉ là người dưng…
Thằng Đỏ được áp giải đến trước cánh cửa sắt nặng nề, loang lổ. Thằng cán bộ lách cách mở khóa, tháo còng, đẩy thằng Đỏ vào rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại một cách thuần thục.
Mấy chục cặp mắt tò mò nhìn thằng Đỏ như một con quái vật. Một thằng, có vẻ đàn anh, hất hàm hỏi:
- Tội gì?
- Chẳng tội gì cả.
- Không có tội, ai cho phép mày vào đây?
- Mấy thằng kia đẩy tao vào.
- Cho nó bài học!
Hai thằng bất ngờ đè thằng Đỏ xuống đấm đá túi bụi. Mấy thằng này đúng là vô phúc. Bao nhiêu căm hận chợt vỡ tung trút hết lên đầu chúng. Chỉ vài chiêu mà hai thằng quay đơ, máu mũi, máu miệng tèm lem. Thằng đàn anh, mặt mày tái mét, lạy như tế sao xin tha mạng. Đúng là đồ hèn nhát. Thằng Đỏ trừng mắt:
- Thôi được, tha cho chúng mày.
Từ sáng giờ chưa ăn uống gì. Thằng Đỏ thấy người mệt lả. Chợt nhớ đến cái đầu, nó hỏi:
- Đứa nào có cái gương cho tao mượn.
Một thằng lấm lét đưa thằng Đỏ chiếc gương nhỏ xíu. Ôi! Thằng nào thế này?! Quỷ sứ chứ không phải người! Dường như không còn một chút sinh khí nào nữa, chân tay rã rời, đầu óc choáng váng, cái gương tuột khỏi tay rơi xuống, vỡ toang. Một mảng tối ập đến. Ngã gục.
Mãi sáng hôm sau, thằng Đỏ mới gượng dậy được. Khó khăn lắm những hình ảnh lộn xộn dần được sắp xếp lại. Đưa tay lên đầu, một cảm giác xa lạ, lởm chởm, ghê rợn khiến thằng Đỏ rùng mình. Bây giờ, thằng Đỏ đã biến thành một con người khác. Hoàn toàn khác.
***
Thằng Đỏ ngồi dậy, nhìn lướt qua cái hộp bê tông cốt thép hơn trăm mét vuông của nhà tù Trung tâm cải huấn BMT. Cuộc sống nơi đây rồi sẽ ra sao? Nó quay sang hỏi một bác lớn tuổi nằm bên cạnh:
- Bác ở đây lâu chưa?
- Gần 3 tháng rồi.
- Tội gì vậy bác?
- Bán xăng lậu. Đúng là nó bắt vợ tui, tui xin đi thay.
Có tiếng lách cách mở khóa ngoài cửa. Bác lớn tuổi nói:
- Tới giờ điểm số đó chú. Ra xếp hàng đếm số, rồi tranh thủ phơi nắng một chút.
Trong cái hộp diêm bằng bê tông cốt thép này có cả thảy 52 con người, sống chung bình đẳng với nhau. Ngoài xã hội, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một cương vị, nhưng đã vào đây thì ai cũng như ai: bình đẳng, hòa bình và tôn trọng chủ quyền của nhau.
- Bình đẳng là bởi ở đây không có giai cấp, không có địa vị, không có giàu nghèo. Mỗi người sở hữu gần 2 mét vuông sạp gỗ, giá trị như nhau. Khác nhau mỗi cái số tù từ 01 đến 52.
- Hòa bình vì chẳng có lý do gì để gây chiến, mà lỡ chiến tranh đột xuất xảy ra thì ngay lập tức những số tù có liên quan đều được đưa ra khỏi “hộp”.
- Chủ quyền, tài sản được chủ nhân bảo vệ nghiêm ngặt. Cột mốc ranh giới không có, nên lấn qua, lấn lại chút đỉnh cũng không sao.
Tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có sự cố: Nhân ngày đại lễ gì đó, cơm tù được bổ sung tí rau, tí thịt trong nồi canh “toàn quốc muôn năm”.
Rau thì dễ rồi, chia thành 52 phần một cách rất khoa học, bài bản.
Còn thịt, nếu xé ra thì mất vệ sinh mà chắc gì đã đều được. Một thằng đưa cho mượn con dao tự chế nhỏ xíu dấu kỹ trong giang sơn của hắn. Thế là ổn! Nhanh chóng 52 phần thịt được phân đều tăm tắp, mỗi phần là một miếng thịt to gấp đôi hạt bắp.
Khó nhất là cái xương. Vâng, đúng cái xương thật. Sau khi đã gỡ hết thịt, hết tủy ra thì còn lại cái xương. Có lẽ là xương sườn con bò hay con trâu gì đó. Cái này thì không thể chia được. Vả lại, khi đã lóc hết thịt, nó cũng không còn giá trị mấy. Có ý kiến nên thưởng cho thằng có dao cho mượn. Nhưng đa số không tán thành. Bốc thăm vậy. Lại phải làm 52 cái thăm. Thằng số 13 trúng. Nó nhảy cẫng lên, ôm lấy cái xương reo hò. Mấy thằng trong nhóm nó chạy đến chia vui. Thằng số 13 chơi cũng “thoáng”. Hào phóng cho mỗi thằng mút một tí lấy thảo. Hôm ấy đúng là đại tiệc.
Sáng hôm sau, thằng số 13 thì không sao, 51 thằng không sao. Duy có thằng số 6 là khốn khổ. Thằng này thuộc loại thâm niên. Nó sống trong “hộp” này phải hơn 6 tháng rồi, mà chẳng ai thăm nuôi, không một lần được mời đi “làm việc”. Có lẽ, nhầm lẫn thế nào mà thế giới bên ngoài đã quên hẳn nó. Bụng dạ thằng này chắc dị ứng với cục thịt to gấp đôi hạt bắp hôm qua. Nó bị “Tào Tháo” đuổi!
Trong “hộp” có mỗi cái toillet dành cho 52 con người dùng chung. Vậy mà sáng nay nó ngang nhiên chiếm dụng. Mấy người quá “bức xúc”, chịu không nổi, lôi nó ra. Được một lúc nó lại chạy vào, khóa trái cửa, ở lỳ trong đó.
Lại có mấy người “bức xúc”, đập cửa, dọa nạt. - Thôi các “bố” ạ, ráng nhịn đi, đợi một lúc nó “xả” hết rồi thì các “bố” tha hồ mà giải quyết.
Lại đợi! Có mỗi bát cơm sắn khô mà sao nó “xả” lâu thế? Phải đập cửa lôi nó ra thôi. Đúng đấy! Cửa mở ra. Thằng số Sáu rã rượi, đứng không vững, hai thằng phải dìu nó về chỗ nằm. Nó thở phì phò. Không ai nỡ mắng nó. Nó không cố ý. Lực bất tòng tâm.
Vũ Đình Bình
(còn tiếp)
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn