BÀI GIẢNG ĐỨC THÁNH CHA - CHÚA NHẬT 21 THƯỜNG NIÊN NĂM C
Văn Việt (tổng hợp)
20/08/2025
Đây là những bài giảng và huấn dụ của Đức Thánh Cha trong các thánh lễ và các buổi đọc kinh Truyền tin với các tín hữu vào Chúa nhật 21 Thường niên năm C.
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 21 Thường niên năm C (21/8/2016) - Tại sao cửa cứu độ lại hẹp? |
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 21 Thường niên năm C (21/8/2022) - Cửa Nước Trời hẹp nhưng mở cho tất cả
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Trong đoạn Tin Mừng theo Thánh Luca của phụng vụ Chúa nhật tuần này, có người hỏi Chúa Giêsu: “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?”. Và Chúa trả lời: “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào” (Lc 13,24). Cửa hẹp là một hình ảnh có thể khiến chúng ta sợ hãi, như thể ơn cứu độ chỉ dành cho một số ít người được chọn hoặc những người hoàn hảo. Nhưng điều này mâu thuẫn với những gì Chúa Giêsu đã dạy trong nhiều trường hợp; và thực tế, trong phần tiếp theo của Tin Mừng hôm nay Chúa khẳng định: “Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa” (câu 29). Như thế, cửa này tuy hẹp, nhưng rộng mở cho tất cả mọi người! Không được quên điều này: dành cho tất cả mọi người! Cửa mở cho tất cả mọi người!
Nhưng để hiểu rõ hơn, chúng ta cần phải tự hỏi cửa hẹp này là gì. Chúa Giêsu đang sử dụng hình ảnh từ cuộc sống thời đó và có lẽ ám chỉ đến thực tế là, khi trời tối, các cửa thành được đóng lại và chỉ còn một cửa nhỏ và hẹp nhất mở. Để trở về nhà, người ta chỉ có thể đi ngang qua đó.
Chúng ta hãy suy nghĩ điều Chúa Giêsu nói: “Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu” (Ga 10, 9). Chúa muốn nói với chúng ta rằng để bước vào sự sống của Thiên Chúa, là ơn cứu độ, chúng ta phải đi qua Chúa, đón nhận Người và Lời Người. Cũng như để vào thành, người ta phải “đo” bằng cửa hẹp duy nhất còn mở, vì vậy, cửa của Kitô hữu là sự sống với “kích thước của Chúa Kitô”, được thiết lập và theo kiểu mẫu của Người. Điều này có nghĩa là quy tắc để đo là Chúa Giêsu và Tin Mừng Người - không phải những gì chúng ta nghĩ, nhưng là những gì Chúa nói với chúng ta. Và cửa hẹp không phải vì nó dành cho một số ít người, nhưng vì thuộc về Chúa Giêsu, có nghĩa là đi theo Người, dấn thân cuộc đời trong tình yêu, phục vụ và trao ban chính mình như Chúa đã làm, đi qua cửa hẹp của thập giá. Bước vào dự án cuộc đời mà Chúa đề nghị cho chúng ta, đòi hỏi chúng ta phải hạn chế không gian ích kỷ, giảm bớt sự tự phụ, hạ thấp đỉnh cao của kiêu ngạo, vượt thắng tính lười biếng để vượt qua sự liều lĩnh của tình yêu, ngay cả khi phải vác thập giá.
Chúng ta hãy suy nghĩ cách cụ thể về những cử chỉ yêu thương hàng ngày mà chúng ta phải cố gắng thực hiện. Đó là những hành động của: cha mẹ hy sinh cho con cái, từ bỏ thời gian cho riêng mình; những người quan tâm đến người khác và không chỉ lợi ích của riêng họ; những người phục vụ người già, những người nghèo và dễ bị tổn thương nhất; những người tiếp tục làm việc với sự dấn thân, chịu đựng gian khổ và có lẽ cả những hiểu lầm; những người đau khổ vì đức tin, nhưng vẫn tiếp tục cầu nguyện và yêu thương; những người thay vì làm theo bản năng, đã đáp lại cái ác bằng điều tốt, tìm thấy sức mạnh để tha thứ và can đảm để bắt đầu lại. Đây chỉ là một vài ví dụ về những người không chọn cửa rộng thoải mái cho riêng mình, nhưng chọn cửa hẹp của Chúa Giêsu, của một cuộc sống yêu thương. Chúa phán hôm nay rằng những người này sẽ được Chúa Cha nhìn nhận hơn nhiều so với những người tin rằng mình đã được cứu rồi, nhưng trong thực tế cuộc sống, họ là “những quân làm điều bất chính” (Lc 13,27).
Anh chị em thân mến, chúng ta muốn đứng về phía nào? Chúng ta thích con đường dễ dãi chỉ nghĩ đến bản thân hay cửa hẹp Tin Mừng, điều này thách thức lòng ích kỷ của chúng ta nhưng lại giúp chúng ta đón nhận sự sống đích thực đến từ Thiên Chúa? Chúng ta đang đứng về phía nào? Xin Đức Mẹ, Đấng đã theo Chúa Giêsu đến tận thập giá, giúp chúng ta đo cuộc sống chúng ta bằng thước đo của Người, để đi vào cuộc sống tràn đầy và vĩnh cửu.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 21 Thường niên năm C (25/8/2019) - Yêu Chúa và tha nhân là đường hẹp vào Thiên đàng
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Tin Mừng hôm nay (x. Lc 13,22-30) tường thuật việc Chúa Giêsu đi qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy, khi Ngài trên đường lên Giêrusalem, nơi Ngài biết rằng mình sẽ chịu chết trên thập giá để cứu độ tất cả chúng ta. Chính trong bối cảnh này, một người đã đặt một câu hỏi với Chúa Giêsu: “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không ?” (câu 23). Câu hỏi này được tranh luận vào thời đó – bao nhiêu người được cứu độ và bao nhiêu người không được - và có những lối giải thích Kinh Thánh khác nhau về câu hỏi này, tùy theo các câu Kinh Thánh mà họ dựa vào. Nhưng Chúa Giêsu đã đảo ngược câu hỏi – quan tâm nhiều đến số lượng: "có ít người? ..." – và thay vào đó, Người đưa ra câu trả lời trên bình diện trách nhiệm và mời chúng ta sử dụng tốt thời gian hiện tại. Chúa nói: “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được”. (câu 24).
Qua những lời này, Chúa Giêsu giúp hiểu rằng vấn đề không phải là số người được vào Thiên đàng; trên Thiên đàng không có “chỉ tiêu cố đinh”! Nhưng Người muốn nói đến việc ngay từ bây giờ, đi qua lối đi ngay chính, là lối đi dành cho tất cả nhưng lại nhỏ hẹp. Đây mới là vấn đề. Chúa Giêsu không muốn làm cho chúng ta bị ảo tưởng bằng cách nói: “Anh em hãy an tâm, đường vào Thiên đàng dễ dàng, có con đường thẳng tắp và cuối đường có cánh cửa to lớn…”. Không! Chúa Giêsu nói với chúng ta về những điều thật, chúng thế nào Ngài nói thế đó: đường vào Thiên đàng thì chật hẹp. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là để được cứu độ cần yêu mến Chúa và tha nhân và điều này không dễ dàng thoải mái! Đó là một “cánh cửa hẹp” bởi vì nó đòi hỏi; tình yêu luôn đòi hỏi, yêu cầu dấn thân, ngay cả “nỗ lực”, nghĩa là một ý muốn cương quyết và kiên cường sống theo Tin Mừng. Thánh Phaolô gọi đó là “cuộc thi đấu cao đẹp vì đức tin”(1Tm 6,12). Điều này muốn nói đến một nỗ lực mỗi ngày để yêu Chúa và tha nhân.
Và để giải thích rõ ràng hơn, Chúa Giêsu đã kể một dụ ngôn. Có một người chủ nhà, tượng trưng cho Chúa. Nhà của ông là biểu tượng của sự sống vĩnh cửu, là ơn cứu độ. Và ở đây chúng ta thấy lại hình ảnh của cánh cửa. Chúa Giêsu nói: “Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: ‘Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào!’, thì ông sẽ bảo anh em: Ta không biết các anh từ đâu đến!’ (câu 25). Khi đó những người này sẽ tìm cách làm cho chủ nhà nhận ra mình bằng cách nói rằng họ đã ăn uống với ông và đã nghe những lời ông giảng dạy trên các đường phố (x. câu 26). Nhưng chủ sẽ đáp lại là không quen biết họ và gọi họ là những “quân làm điều bất chính”. Đây là vấn đề! Chúa sẽ nhận ra chúng ta không phải bởi tước hiệu của chúng ta – “Chúa xem này, con thuộc hội đoàn này kia, con là bạn của Đức cha này, của Đức Hồng y kia, của linh mục nọ…”. Không, các tước hiệu không quan trọng với Chúa; Ngài chỉ nhận ra chúng ta nhờ cuộc sống khiêm nhường tốt lành, một đời sống đức tin được thể hiện bằng hành động.
Đối với các Kitô hữu chúng ta, điều này có nghĩa là chúng ta được mời gọi kiến tạo một sự hiệp thông thật sự với Chúa Giêsu qua việc cầu nguyện, đến nhà thờ, tham dự các bí tích và nuôi dưỡng chính mình bằng Lời Ngài. Điều này gìn giữ chúng ta trong đức tin, nuôi dưỡng hy vọng của chúng ta và làm cho đức ái sống động. Và như thế, với ơn Chúa, chúng ta có thể và phải dành cuộc đời của mình để làm điều tốt cho anh chị em, đấu tranh chống lại mọi sự dữ và mọi hình thức bất công.
Xin Mẹ Maria giúp chúng ta sống điều này. Mẹ đã đi qua cửa hẹp là chính Chúa Giêsu. Mẹ đã đón nhận Chúa với trọn tâm hồn và đã theo Ngài mỗi ngày trong cuộc đời của Mẹ, ngay cả khi Mẹ không hiểu, ngay cả khi một lưỡi gươm đâm thấu tâm hồn Mẹ. Vì vậy chúng ta khẩn cầu Mẹ như “cánh cửa Thiên đàng”; Mẹ Maria là cửa Thiên đàng, một cánh cửa theo đúng chính xác khuôn mẫu của Chúa Giêsu: cánh cửa trái tim của Thiên Chúa, đòi hỏi nhưng mở rộng cho tất cả.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 21 Thường niên năm C (21/8/2016) - Tại sao cửa cứu độ lại hẹp?
Anh chị em thân mến,
Bài đọc Tin Mừng ngày hôm nay thôi thúc chúng ta suy tư về chủ đề ơn cứu độ. Thánh sử Luca thuật lại rằng Đức Giêsu đang trên đường lên Giêrusalem và trên con đường ấy có nhiều người tiến lại gần Ngài và hỏi rằng: ‘Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?’ (Lc 12,23). Đức Giêsu không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của người ấy mà hướng sang một mức độ khác, với một thứ ngôn ngữ mang tính mời gọi nhiều hơn là tranh cãi. Và có lẽ ngay cả các môn đệ lúc ban đầu cũng không hiểu điều Đức Giêsu nói: ‘Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.’ (c.24). Với hình ảnh cánh cửa, Đức Giêsu mong muốn những người đang nghe Ngài giảng dạy hiểu rằng đừng có bận tâm về số lượng – bao nhiêu người sẽ được cứu – điều ấy không quan trọng. Nhưng điều quan trọng là người ta nhận biết đâu mới là con đường dẫn đến ơn cứu độ.
Con đường dẫn đến ơn cứu độ mời gọi người ta bước qua cánh cửa. Nhưng cánh cửa đó ở đâu? Và ai là cửa? Đức Giêsu chính là cánh cửa. Chính Ngài đã nói như thế trong Tin Mừng theo Thánh Gioan: ‘Tôi là cửa.’ (Ga 10, 9). Đức Giêsu dẫn chúng ta vào sự thông hiệp với Chúa Cha. Chính nơi ấy chúng ta tìm thấy tình yêu, sự thấu hiểu và sự bảo vệ chở che. Nhưng người ta có thể đặt vấn đề: Tại sao cửa lại hẹp? Tại sao Đức Giêsu lại nói cửa hẹp? Cửa hẹp không phải vì cửa ấy nặng nề, khó khăn mà vì Thiên Chúa mời chúng ta thu hẹp và loại bỏ sự kiêu hãnh của chúng ta cũng như nỗi sợ hãi nhát đảm của chúng ta; để từ đó chúng ta mở lòng ra với một con tim khiêm nhường và tín thác vào Thiên Chúa; để từ đó chúng ta nhận biết mình là tội nhân, cần ơn tha thứ của Thiên Chúa. Như vậy, cửa hẹp chính là để chúng ta thu hẹp và loại bỏ lại tính kiêu căng, ngạo mạn của mình. Sự kiêu căng khiến chúng ta nghĩ mình to lớn, quan trọng không cần đến Thiên Chúa. Cánh cửa xót thương của Thiên Chúa thì hẹp nhưng luôn rộng mở cho hết mọi người! Thiên Chúa không phân biệt hay ưu tiên ai nhưng chào đón tất cả. Một cánh cửa hẹp giúp loại bỏ sự kiêu căng và nỗi sợ hãi của chúng ta; một cánh cửa rộng mở để Thiên Chúa chào đón tất cả mọi người không phân biệt một ai. Ơn cứu độ mà Thiên Chúa ban cho chúng ta là một dòng chảy lòng thường xót chứa chan bất tận. Dòng chảy ấy phá tan mọi ngăn cách và mở ra những viễn tượng ngỡ ngàng sung sướng của ánh sáng và bình an. Anh chị em đừng quên điều này: Cửa hẹp nhưng luôn luôn rộng mở.
Hôm nay, một lần nữa, Đức Giêsu trao cho chúng ta một lời mời gọi khẩn thiết là hãy tiến đến với Ngài, hãy bước qua cửa của sự sống tròn đầy, của sự hòa giải và hạnh phúc chứa chan. Cho dù chúng ta đã trót phạm bất kỳ tội lỗi nào đi nữa, Thiên Chúa vẫn đợi chờ mỗi người chúng ta, để ôm chầm lấy chúng ta và để ban cho chúng ta ơn tha thứ. Chỉ Thiên Chúa mới có thể biến đổi tâm hồn chúng ta. Chỉ Thiên Chúa mới có thể mang lại ý nghĩa tròn đầy cho sự hiện hữu của chúng ta, trao cho chúng ta niềm vui đích thực. Bước vào cánh cửa Giêsu, cánh cửa của đức tin và của Tin Mừng, chúng ta có thể thoát khỏi những thái độ hay cung cách hành xử mang tính thế gian, thoát khỏi những thói quen xấu, thoát khỏi chủ nghĩa cá nhân và sự đóng kín cô lập. Cuộc sống của chúng ta sẽ được chiếu soi bởi ánh sáng của Chúa Thánh Linh. Đó là thứ ánh sáng chẳng hề tắt bao giờ.
Tôi muốn đề nghị với anh chị em một điều. Giờ đây, trong thinh lặng, chúng ta hãy nghĩ đến những gì bên trong con người chúng ta, đang ngăn cản chúng ta bước qua cửa. Phải chăng đó là sự kiêu căng, ngạo mạn hay tính hư danh, xem mình là quan trọng, hay là tội lỗi mà chúng ta đã phạm? Tiếp đến, chúng ta hãy nghĩ đến một cánh cửa khác, một cánh cửa luôn rộng mở của lòng thương xót Chúa. Nơi cánh cửa ấy, Thiên Chúa đang đợi chờ chúng ta và sẵn sàng trao ban cho ta ơn tha thứ của Người.
Thiên Chúa ban rất nhiều cơ hội để chúng ta được cứu chuộc và để cho chúng ta bước vào cánh cửa của sự cứu rỗi. Cánh cửa này là cơ hội mà chúng ta không được bỏ lỡ. Chúng ta phải nắm lấy những cơ hội ấy để được cứu độ, vì sẽ đến một lúc nào đó ‘chủ nhà đứng dậy và khóa cửa lại’ (c.25). Nhưng Thiên Chúa là Đấng tốt lành và hằng yêu thương chúng ta thì tại sao Ngài đóng cửa lại? Đó là vì cuộc đời chúng ta không phải là một trò chơi video có thể tua đi tua lại hay là một câu chuyện không có hồi kết. Nhưng cuộc đời chúng ta hết sức nghiêm túc và có một đích điểm quan trọng phải đạt tới. Đó là ơn cứu độ đời đời.
Hướng về Mẹ Maria, Cánh cửa Thiên Quốc, chúng ta hãy nài xin Mẹ giúp chúng ta biết nắm bắt những cơ hội mà Thiên Chúa đã trao ban để chúng ta bước qua cánh cửa của đức tin mà tiến vào một con đường rộng rãi thênh thang. Đó là con đường của ơn cứu rỗi, đón nhận tất cả những ai đã để mình được chìm đắm trong tình yêu mến. Tình yêu có sức cứu vớt. Tình yêu trên mặt đất này là nguồn mạch phúc lành cho tất cả những ai hiền lành, kiên nhẫn và tìm kiếm công lý. Họ biết quên mình đi, sẵn sàng hiến thân cho người khác, đặc biệt là cho những ai yếu đau, nhỏ bé nhất.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 21 Thường niên năm C (25/8/2013) - Đừng sợ hãi bước qua cửa hẹp của Chúa Giêsu
Anh chị em thân mến,
Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta suy tư về đề tài ơn cứu rỗi. Chúa Giêsu đang từ Galilea đi lên thành Giêrusalem và dọc đường, thánh sử Luca kể, có một người nọ tới gần và thưa với Người: “Lạy Chúa, có ít người được cứu rỗi phải không?” (Lc 13,23). Chúa Giêsu không trả lời cậu hỏi một cách trực tiếp: không là điều quan trọng biết xem có bao nhiêu người đươc cứu rỗi, mà quan trọng hơn biết đâu là con đường của ơn cứu rỗi. Chúa Giêsu trả lời câu hỏi băng cách nói: ”Các con hãy cố gắng vào cửa hẹp, bởi vì nhiều người sẽ tìm vào mà không thành cộng” (c. 24). Chúa Giêsu muốn nói gì vậy? Đâu là cửa mà chúng ta phải vào? Và tại sao Chúa Giêsu lại nói về cửa hẹp?
Hình ảnh “cửa” nhiều lần xuất hiện trong Tin Mừng, gợi nhớ cửa của một ngôi nhà, nơi người ta tìm thấy sự an toàn, tình yêu và hơi ấm. Đức Giêsu nói với chúng ta rằng có một cánh cửa mở lối cho chúng ta bước vào gia đình Thiên Chúa, vào mái ấm của Thiên Chúa, vào hiệp thông với Ngài. Cửa đó là chính Chúa Giêsu (x. Ga 10,9). Người là cửa, là đường cho sự cứu rỗi. Người dẫn chúng ta tới Thiên Chúa Cha. Và cửa là Giêsu không bao giờ đóng, cửa này không bao giờ đóng, nó luôn luôn mở và mở cho tất cả mọi người, không phận biệt, không loại trừ, không đặc ân. Bởi vì anh chị em biết không, Chúa Giêsu không loại trừ ai hết. Có lẽ có ai đó trong anh chị em sẽ có thể nói với tôi rằng: Nhưng mà thưa cha, chắc chắn là con bị loại trừ rồi, bởi vì con là một kẻ tội lỗi lắm: con đã làm những điều xấu xa, con đã làm biết bao nhiêu, trong cuộc sống...” Không, bạn không bị loại trừ đâu! Chính vì điều đó mà ban là người được ưa thích, bởi vì Chúa Giêsu luôn luôn ưa thích kẻ có tội hơn. Để tha thứ cho họ, để yêu thương họ... Chúa Giêsu đang chờ đợi bạn để ôm bạn vào vòng tay của Người, để tha thứ cho bạn... Đừng sợ: Ngài chờ đợi bạn. Hãy linh hoạt lên, hãy can đảm bước vào cửa của Người. Tất cả mọi người đều được mời gọi bước qua ngưỡng cửa này, ngưỡng cửa của đức tin, để đi vào sự sống của Người và để Người đi vào sự sống chúng ta, nhờ đó Người có thể biến đổi, canh tân và ban cho nó niềm vui trọn vẹn và bền vững.
Ngày nay chúng ta đi qua trước biết bao nhiêu cửa mời gọi vào bằng cách hứa hẹn một hạnh phúc, mà rồi chúng ta nhận ra rằng nó chỉ kéo dài một lát, nó cạn kiệt trong chính nó, và không có tương lai. Nhưng tôi xin hỏi anh chị em: Chúng ta vào qua cửa nào đây? Và chúng ta muốn cho ai vào qua cửa cuộc sống chúng ta?
Tôi muốn mạnh mẽ nói rằng: chúng ta đừng sợ hãi bước qua cửa niềm tin nơi Chúa Giêsu, để cho Người ngày càng bước vào hơn trong cuộc sống chúng ta, để ra khỏi các ích kỷ của chúng ta, ra khỏi các đóng kín của chúng ta, ra khỏi các thờ ơ của chúng ta đối với các người khác. Bởi vì Chúa Giêsu soi sáng cuộc sống chúng ta với một ánh sáng không tắt nữa. Nó không phải một pháo bông, không phải là một ánh chớp: không. Nó là một ánh sáng yên tĩnh kéo dài luôn mãi, và trao ban cho chúng ta hòa bình. Chúa Giêsu là ánh sáng mà chúng ta gặp, nếu chúng ta qua cửa của Chúa Giêsu. Dĩ nhiên cửa của Chúa Giêsu là một cửa hep, không phải bởi vì nó là một phòng tra tấn. Không, không phải vì vậy! Nhưng bởi vì người đòi hỏi chúng ta mở con tim ra cho Người, nhận biết chúng ta là kẻ tội lỗi, cần đến ơn cứu rỗi của Người, sự tha thứ của Người, tình yêu của Người, khiêm tốn tiếp nhận lòng thương xót của Người và để cho Người canh tân chúng ta. Trong Phúc Âm Chúa Giêsu nói với chúng ta rằng là tín hữu kitô không phải là một nhãn hiệu! Tôi xin hỏi anh chị em: anh chị em là tín hữu kitô của nhãn hiệu hay của sự thật? Mỗi người hãy tự trả lời trong lòng mình nhé. Không bao giờ là tín hữu kitô của nhãn hiệu! Nhưng là kitô hữu thực thụ của con tim. Là kitô hữu là sống và làm chứng cho đức tin trong lời cầu nguyện, trong các việc bác ái, trong việc thăng tiến công lý, và thực thi điều thiện. Toàn cuộc sống chúng ta phải đi qua cửa hẹp là Chúa Kitô.
Chúng ta hãy xin Đức Trinh Nữ Maria, là Cửa Trời, giúp chúng ta đi qua cửa đức tin, để cho Con Mẹ biến đổi cuộc sống chúng ta như đã biến đổi cuộc sống của Mẹ, để đe, tin vui của Phúc Âm tới cho tất cả mọi người.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Đức Bênêđictô XVI, Huấn dụ Chúa nhật 21 Thường niên năm C (26/8/2007) - Muốn đi qua cửa hẹp, chúng ta phải quyết tâm trở nên bé nhỏ
Anh chị em thân mến,
Cả phụng vụ hôm nay cũng trình bày cho chúng ta lời Chúa Kitô, một lời soi sáng nhưng đồng thời cũng gây ngỡ ngàng. Trong cuộc hành trình cuối cùng của ngài lên Jerusalem, có một người hỏi: “Lạy Chúa, phải chăng chỉ có một số ít người được cứu độ?”. Chúa Giêsu đáp: “Các ngươi hãy cố gắng đi vào của hẹp, vì Ta bảo thật, nhiều người sẽ tìm cách đi vào, nhưng không thành công” (Lc 13,23-24). Cái “cửa hẹp” ở đây có nghĩa là gì? Tại sao nhiều người không đi vào được? Phải chăng có lẽ đây là một lối đi dành riêng cho một số người được tuyển chọn mà thôi? Thựa ra, cách thức lý luận của những người đối thoại với Chúa Giêsu, xét cho kỹ, vẫn là điều vẫn luôn có tính chất thời sự: người ta luôn có thể bị cám dỗ giải thích việc thực hành tôn giáo như một nguồn đặc ân hoặc sự an toàn chắc chắn. Trong thực tế, sứ điệp của Chúa Kitô hoàn toàn đi ngược lại: tất cả mọi người đều có thể bước vào sự sống, nhưng đối với mọi người, cánh cửa thật là chật hẹp. Không có những người được đặc ân. Con đường dẫn đến sự sống đời đời mở ra cho tất cả mọi người, nhưng nó là con đường hẹp, vì nó đòi hỏi nhiều, đòi phải dấn thân, từ bỏ, loại trừ tính ích kỷ của mình.
Một lần nữa, như trong các chúa nhật trước đây, Tin Mừng mời gọi chúng ta hãy để ý đến tương lai đang chờ đợi chúng ta và phải chuẩn bị cho tương lai ấy trong cuộc lữ hành của chúng ta trên mặt đất này. Ơn cứu độ mà Chúa Giêsu thực hiện với cái chết và sự sống lại của Ngài, được dành cho tất cả mọi người. Chúa là Đấng Cứu Độ duy nhất và ngài mời gọi mọi người đến dự bữa tiệc trường sinh bất tử. Nhưng có một điều kiện duy nhất đồng đều cho tất cả mọi người: đó là phải cố gắng bước theo và noi gương Chúa, vác thập giá của mình như Chúa đã làm, và hiến dâng của đời để phục vụ anh chị em mình. Đó là điều kiện duy nhất chung cho tất cả mọi người để được tiến vào sự sống thiên quốc. Trong Tin Mừng Chúa Giêsu cũng nhắc nhở rằng trong ngày sau hết, chúng ta sẽ bị phán xét không phải về những điều gọi là đặc ân, nhưng về những công việc chúng ta làm. Những người làm điều gian ác sẽ bị loại trừ, trong khi những người đã làm điều thiện và tìm kiếm công lý, kể cả bằng giá hy sinh, sẽ được đón nhận vào. Vì thế, nếu chỉ tuyên bố mình là “bạn” của Chúa Kitô và biểu dương những công trạng giả mạo của mình thì không đủ: “Chúng con đã ăn uống trước mặt Chúa,Chúa đã dạy tại các quảng trường của chúng con” (Lc 13,26). Tình bạn chân thành với Chúa Giêsu được biểu lộ qua lối sống: tình bạn ấy được biểu lộ qua tâm hồn từ nhân, qua sự khiêm tốn, dịu dàng và từ bi, yêu chuộng công lý và sự thật, dấn thân một cách chân thành và liêm chính cho hòa bình và hòa giải. Chúng ta có thể nói, đó chính là thẻ căn cước chứng tỏ chúng ta là những người bạn chân chính của Chúa; đó chính là hộ chiếu cho phép chúng ta được bước vào đời sống vĩnh cửu.
Anh chị em thân mến, nếu muốn đi qua cửa hẹp, chúng ta phải quyết tâm trở nên bé nhỏ, nghĩa là có tâm hồn khiêm tốn, như Chúa Giêsu, như Đức Maria Mẹ của Ngài. Sau Chúa Con, Mẹ là người đầu tiên đã đi con đường khổ giá và được đưa vào vinh quang thiên quốc như chúng ta đã nhắc nhớ cách đây vài ngày. Dân Kitô giáo kêu cầu Mẹ là Ianua caeli, là Cửa Trời. Chúng ta hãy cầu xin Mẹ hướng dẫn chúng ta trong những chọnlựa hằng ngày trên con đường dẫn đến Cửa Trời.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn