Đấng giàu lòng thương xót

Thứ bảy - 26/04/2025 08:29 | Tác giả bài viết: Petrus.tran |   31
“Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25).

Chúa Nhật II Phục Sinh – C
Chúa Giê-su… Đấng giàu lòng thương xót

tbd 260425a


Tác giả thư gửi tín hữu Do Thái có lời dạy rằng: “Đức tin là bảo đảm cho những điều ta hy vọng, là bằng chứng cho những điều ta không thấy.” (x.Dt 11, 1).

Lời dạy nêu trên, theo một số nhà chú giải Kinh Thánh cho rằng “chưa xác định được chính xác ai là tác giả”. Ai… ai là tác giả, không ai biết! Nhưng có phần chắc rằng, tác giả phải là một người trong Nhóm Mười Một, là những môn đệ đã được Đức Giê-su tuyển chọn.

Vâng, một người trong Nhóm Mười Một đã có lời truyền dạy như thế. Thế nhưng, ngày xưa, khi đối diện với sự kiện Đức Giê-su Phục Sinh, các vị tông đồ đã không dễ dàng nói “tôi tin”, đúng như tinh thần của lời dạy nêu trên. Đã có một vị tuyên bố, rằng: “Nếu tôi không thấy… tôi chẳng có tin”. Người đó chính là tông đồ Tô-ma.

Câu chuyện của tông đồ Tô-ma được ghi lại trong Tin Mừng thánh Gio-an. (Ga 20, 19-31).

**
Theo Tin Mừng thánh Gio-an ghi lại: “Vào chiều ngày ấy, ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do Thái”.

Phải nói rằng, các ông rất sợ hãi. Bởi vì, sau khi nhóm thượng tế và các kỳ mục được “mấy người lính trong đội canh mồ” báo cho biết sự việc Đức Giê-su đã trỗi dậy, họ cho lính một số tiền lớn và bảo họ tung tin đồn rằng, “ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của hắn đã đến lấy trộm xác” (Mt 28, 13).

Tưởng chúng ta nên biết, vào thời đó, trộm xác là một tội rất nặng. Do vậy, trước những tin đồn ác ý đó, chuyện các môn đệ “tránh voi” cũng chẳng có gì “xấu mặt”.

Ngoài chuyện “tránh voi”, các môn đệ còn rất âu lo. Vâng, nếu tính từ hôm “thứ sáu”, là ngày Đức Giêsu bị đóng đinh trên cây thập tự tại núi Sọ, và hôm nay đã là “chiều ngày thứ nhất trong tuần”, nay đã quá bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Sắp hết ba ngày rồi! Thế mà, lời phán hứa của Thầy rằng: “Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết người, và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ sống lại” (Mc 9, 31)… Ôi! Sao vẫn chưa thấy ứng nghiệm! Không âu lo sao được!

Đang lúc tâm hồn các môn đệ “…như lá úa trong cơn mê chiều, nhiều cơn gió cuốn xoáy xoay trong hồn và cơn đau này vẫn còn đây”, thì… không ai có thể tin được, “Đức Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói: Bình an cho anh em”.

“Nói xong…” chuyện kể tiếp rằng: “Người cho các ông xem tay và cạnh sườn”. Vâng, các môn đệ đã xem. Chúng ta có thể nghĩ rằng: các ông đã thấy rất rõ bàn tay và cạnh sườn in đậm dấu tích của vết đinh và mũi đòng, chứng tích của cuộc khổ nạn mà Ngài đã phải trải qua.

Kể từ đó, những giờ phút của âu lo, nơi các môn đệ, không còn nữa. Thánh sử Gio-an mô tả ngắn gọn, rằng: “Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa”.

Các môn đệ đã thấy Chúa, một Chúa Giê-su Phục Sinh, một Chúa Giê-su “chẳng trách cứ luôn luôn, không oán hờn mãi mãi” về những điều tồi tệ mà các ông đã thể hiện hôm Ngài bị bắt tại núi Oliu.

Hôm ấy, nhìn các môn đệ với ánh mắt thứ tha, Chúa Giê-su Phục Sinh đã ban cho các ông ơn tái sinh và quyền năng tha tội. Ngài nói: “Như Chúa Cha sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em. Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ”.

Tất cả các môn đệ đều được nhận lấy Thánh Thần, ngoại trừ tông đồ Tô-ma. Theo lời thánh sử Gio-an ghi lại: “Một người trong Nhóm Mười Hai, tên là Tô-ma, cũng gọi là Đi-dy-mô, không ở với các ông khi Đức Giê-su đến.”

Và, đó là lý do khi các môn đệ nói với ông: “chúng tôi đã được thấy Chúa”, ông Tô-ma đã không tin. Ông ta quan niệm rằng: “Bách văn bất như nhất kiến - Trăm nghe không bằng một thấy”.

Thế nên, rất lạnh lùng, ông Tô-ma đáp lời rằng: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25).

Tám ngày sau, “các môn đệ Đức Giê-su lại có mặt trong nhà”. Lần này, “có cả ông Tô-ma ở đó với các ông.” Vẫn mang tâm trạng “sợ người Do Thái”, nên các ông đóng kín các cửa ra vào ngôi nhà của mình.

Thế rồi, cũng như lần trước “Đức Giê-su đến đứng giữa các ông và nói: Bình an cho anh em.” Nói xong, Đức Giê-su nhìn lần lượt từng người môn đệ, thấy không thiếu một ai, Người bảo ông Tô-ma: “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.”

Ngước nhìn Đức Giêsu, ông Tô-ma nghẹn ngào thưa với Ngài: “Lạy Chúa của con. Lạy Thiên Chúa của con” (Ga 20, 28). Đáp lại, Đức Giêsu phán rằng “Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay những người không thấy mà tin” (Ga 20,…29).

***
Thật ra, không chỉ có ông Tô-ma “cứng lòng tin”, các môn đệ khác cũng “cứng lòng tin” không kém gì ông Tô-ma.

Bằng chứng thứ nhất, đó là các môn đệ, những người được thánh sử Mác-cô mô tả “từng sống với Đức Giê-su”, dù đã nghe bà Maria Mác-đa-la nói “Người đang sống và bà đã thấy Người, các ông vẫn không tin” (x.Mc 16, 11).

Rồi tiếp đến là “(Chúa) tỏ mình ra dưới một hình dạng khác cho hai người trong nhóm các ông, khi họ đang trên đường về quê. Họ trở về báo tin cho các ông khác, nhưng các ông ấy cũng không tin hai người này” (Mc 16, 12-13).

Cuối cùng, Đức Giê-su, trong một lần tỏ mình ra cho “chính Nhóm Mười Một đang khi các ông dùng bữa. Người khiển trách các ông không tin và cứng lòng, bởi lẽ các ông không chịu tin những kẻ đã được thấy Người, sau khi Người trỗi dậy” (x.Mc 16, 14).

Dẫu sao, sự cứng lòng tin của Tô-ma, cũng như của những môn đệ khác, đã chứng minh rằng: các ông không hề là những người có một đức tin “mù quáng”. Chưa hết, sự cứng lòng tin của các môn đệ giúp chúng ta (hôm nay) có thêm được một mối phúc nữa, đó là: “Phúc thay những người không thấy mà tin”.

Thế nên, hôm nay, điều chúng ta cần quan tâm đến, không phải là quan tâm đến lòng tin của các môn đệ xưa, nhưng là quan tâm đến lòng tin của chính mỗi chúng ta. Hãy tự hỏi mình rằng: Tôi có tuân theo lời Chúa Giê-su truyền dạy: không-thấy-mà-tin!

Trước khi về trời, Đức Giê-su đã có lời phán truyền rằng: “Và đây, Thầy ở lại cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.” (Mt 28, …20) Ở-lại-cùng-anh-em-mọi-ngày (trong đó có chúng ta), rất rõ ràng nhé! Vậy, dù không thấy Chúa-ở-cùng, chúng ta có tin không?

Câu trả lời là của mỗi chúng ta. Thế nhưng, nếu có lòng tin, chúng ta sẽ thấy Chúa đang ở cùng chúng ta. Ngài vẫn đang ở cùng chúng ta mọi ngày cho đến tận thế nơi Bàn Tiệc Thánh Thể.

Nơi Bàn Tiệc Thánh Thể, chúng ta không chỉ nhận được lời chúc “Bình an cho anh em” qua vị linh mục chủ tế, mà còn được “đưa tay ra đặt vào Thân Thể Đức Ki-tô Phục Sinh”.

Chỉ cần một cử động, cử động của đôi chân bước lên “Bàn Tiệc Thánh Thể”, đón nhận “Mình Máu Thánh Chúa Ki-tô”, là chúng ta có thể “thấy Chúa – gặp Chúa”.

Chúa Giê-su Phục Sinh là một vị Chúa giàu lòng tha thứ. Ngay hôm ấy, hôm chiều ngày thứ nhất trong tuần, Chúa Giê-su còn ban cho các môn đệ (và hôm nay Giáo Hội được thừa hưởng) một món quà Phục Sinh đó là “quyền tha tội”, “một dấu chỉ tình yêu độc nhất của Thiên Chúa mà ta gọi là lòng thương xót của Ngài”.

Cha Charles E.Miller, kèm theo lời chia sẻ nêu trên, ngài còn thêm lời khuyên rằng: “Hôm nay, tốt hơn hết là anh chị em nên nhớ lại những phương tiện Chúa đã dùng để bày tỏ tình yêu đối với chúng ta, nhất là qua lòng thương xót và khoan dung của Ngài.”

Nên… nên-nhớ-lại. Và, cũng nên-tự-hỏi, rằng tôi có muốn có được “lòng thương xót và khoan dung của Chúa!” Vâng, tại sao lại không nhỉ!

Có ai trong chúng ta lại không là “tội nhân” trước mặt Thiên Chúa! Có ai trong chúng ta lại không có lúc “khích bác kẻ khác”! Có ai trong chúng ta lại không có lúc “đối xử với nhau lạnh nhạt”! Có ai trong chúng ta lại không có lúc “gây bất hòa, chia rẽ”!

Còn gì nữa không! Còn… còn đó là những điều khi “mắc phải” khiến chúng ta “không còn kính trọng Thiên Chúa – Cha Trên Trời của chúng ta”.

Thế nên, Chúa Nhật hôm nay (27/04/2025) Chúa Nhật “KÍNH LÒNG THƯƠNG XÓT (của) CHÚA”, thật phải đạo khi chúng ta cùng nhau cất tiếng cầu xin Chúa Giê-su Phục Sinh rằng: “Lạy Chúa Giêsu, xin tha tội cho chúng con, xin cứu chúng con khỏi sa hỏa ngục, xin đem các linh hồn lên Thiên Đàng, nhất là những Linh Hồn cần đến lòng Chúa thương xót hơn.”

Vâng, chúng ta rất cần đến lòng-Chúa-thương-xót. Do vậy, hãy cầu xin và hãy tin, tin rằng: Chúa Giê-su là Đấng giàu lòng thương xót.

Petrus.tran

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây