Gia Đình Lê Bảo Tịnh Ban Mê Thuộthttps://lebaotinhbmt.net/assets/images/logo.png
Chủ nhật - 23/02/2020 21:06 |
Tác giả bài viết: Tiến Mỗ |
993
Chuyện này Vinh Sơn nó mới kể chiều nay, sau khoảng 15 năm chôn kín. Hắn rầu rầu nói: "Số em nó lận đận, đi sớm về khuya để góp vui cho đời. Vợ một nơi, chồng một nẻo. Không thể làm ông nọ bà kia như một số anh em nhà mình. Nếu gắng lắm thì cũng làm tới " PHÓ CHỦ NHIỆM CÂU LẠC BỘ TUỔI HỒNG" là cùng.
CHUYỆN VỀ ÔNG PHÓ CHỦ NHIỆM CÂU LẠC BỘ TUỔI HỒNG
Cách đây vào khoảng 15 năm về trước, khi ấy anh em chúng ta đang ở trong giai đoạn "tay nghề vừa chín tới", quan hệ xã hội cũng được mở rộng, giao du với nhiều tầng lớp, của nả thì chưa có là bao, nhưng cũng không đến nỗi chật vật như thời bao cấp. Chiều hôm ấy, mấy chàng nghệ sĩ nhiếp ảnh nhà ta (trong đó có Phạm Anh Sơn và Nguyễn Vinh Sơn) hình như mới đi làm dịch vụ về, dừng chân ghé quán "Quyên Quyên" (gần bến xe cũ, km3 BMT) để kiếm gì bỏ bụng...
Nếu chỉ có vậy thì không có gì để kể tiếp!
Nhưng, đã biết nhau gần 45 năm rồi thì không ai lạ gì tính của mấy thằng cha nghệ sĩ (dân gian gọi là dở người, dở hơi...). Đóng vô một vài ly là anh nào cũng có thể "nhập vai", hóa thân thành bất cứ nhân vật nào mình muốn. Thế rồi, các chàng nghệ sĩ nhiếp ảnh nhà ta bỗng dưng hóa thành nhà thơ, câu chữ tuôn trào, nhả ngọc phun châu... Làm thơ mỏi miệng, thì hóa thành nhà văn vậy. Văn phong cũng bềnh bồng, xô giật như ai... Chưa kịp hóa thân thành nhà khoa học hay triết gia gì đó thì...
... Ở bàn bên cạnh, có một nhân vật đã theo dõi từ đầu câu chuyện, y vận một chiếc áo veste đã bạc màu, có phần cáu bẩn. Tóc tai y bềnh bồng, râu ria rậm rạp. Y ngồi đó một mình, trên bàn là cả một con gà luộc. Y ngồi đó nhưng chưa ăn, chỉ lắng nghe câu chuyện của nhóm nghệ sĩ bên này...
... Thế rồi, có lẽ không nhịn được, y qua bàn này xin gia nhập hội thơ văn. Vậy là vui quá chứ còn gì ! Y còn góp cả con gà luộc để mọi người cùng ăn mà đàm đạo. Thế là rượu vào, lời ra, chén anh, chén chú... "Nàng thơ" cũng mệt nhoài vì tứ thơ, vận thơ cứ chuyển xoành xoạch. Sướng nha ! Làm kiếp văn nghệ sĩ đã thật... ! Rồi hỏi thăm nhau như sẽ là tri kỷ, vị thực khách kia cho biết anh ta là "phó chủ nhiệm câu lạc bộ Tuổi Hồng”. Nói riết rồi cũng mệt, vị khách kia cũng xin phép đi tiểu.
Nhóm nghệ sĩ nói chuyện cầm chừng, đợi mãi mà không thấy vị khách này trở lại, vào WC tìm cũng chẳng thấy. Anh này nhìn anh kia...
Rồi nhà hàng đem ra hóa đơn tính tiền, các chàng ta tá hỏa..., vì mới đi làm về nên không đủ tiền thanh toán "cái con gà mắc dịch", mà vị khách lạ đã đem qua bàn để góp vào "hội thi nhân"... Nghe nói sau đó thì Vinh Sơn đã phải thế chấp cái bằng lái xe cho bữa ăn này.
Chuyện này Vinh Sơn nó mới kể chiều nay, sau khoảng 15 năm chôn kín. Hắn rầu rầu nói: "Số em nó lận đận, đi sớm về khuya để góp vui cho đời. Vợ một nơi, chồng một nẻo. Không thể làm ông nọ bà kia như một số anh em nhà mình. Nếu gắng lắm thì cũng làm tới " PHÓ CHỦ NHIỆM CÂU LẠC BỘ TUỔI HỒNG" là cùng.
Tên Sơn này, ngay cả những người ở gần hắn (như vợ) cũng không biết hắn nghĩ gì và thích cái gì. Lúc thì bỡn cợt, lúc nghiêm trọng căng thẳng, lúc hòa nhã chân tình. Hiểu được chết liền!
Nghe xong câu chuyện trên, có người đang bệnh cũng phải nhỏm dậy đề mấy câu thơ để thiên hạ đọc chơi.
Chuyện rằng mấy lão dở hơi Cùng nhau uống rượu để đời bớt cay Rượu vào lời tiếng bỗng hay Phun châu nhả ngọc dễ bày ra thơ Có anh hàng xóm lờ ngờ Ham vui cũng muốn đọc thơ góp phần Nhập bàn bưng đĩa gà to Chung vui hỉ hả mà lo nỗi gì Đôi câu thăm hỏi lì nhì Thì ra mới biết đó là văn nhân Vốn là chủ nhiệm Tuổi Hồng Danh xưng cấp phó đổ đồng như nhau Cùng nhau chén trước chén sau Là dân nghệ sỹ cùng nhau cả mà Đang vui bỗng nghệt người ra Cái ông chủ nhiệm nhà ta đâu rồi Hỏi ra mới biết hỡi ôi Nhanh chân lủi mất thôi rồi phần ai Hai ông nghệ sỹ than dài Đem bằng thế chấp bi hài thật đau Nói ra có trước có sau Mười lăm năm mấy vẫn cay cuộc đời Cái danh ông phó Tuổi Hồng Vẫn đeo vẫn bám chẳng tồng đi đâu Ngẫm thay cái dại trên đời Tham ba miếng rượu để người cười chê Bây giờ ai có rủ rê Thì thôi chớ dại, đủ bề khôn ngoan.