KỶ NIỆM VUI: “chiếc máy điện”
[18.09.2011 07:14]
Như chúng ta ai cũng còn nhớ: cứ đến mùa hè là Cha giám luật làm bảng chia một số anh em thay nhau “canh nhà”, đa số là ở vùng Banmêthuột hoặc gần đó, thường là mỗi phiên gồm 6 anh em đủ các lớp có lớn có nhỏ, thời gian là 2 tuần, công việc thì nhiều lắm nhưng chủ yếu là coi ngó chăm sóc nhà cửa, tránh bị mất trộm vì chủng viện Lê Bảo Tịnh rất rộng, nhiều phòng ốc, hành lang, đồ đạc...
Mùa hè năm ấy mình đang học lớp 9 hoặc 10 gì đó, bình thường cứ mỗi sáng sau giờ lễ Misa là ăn sáng, rồi công việc dọn dẹp vệ sinh, còn những giờ nào rảnh là đá banh... Đang chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên được lệnh vào tập trung, đứa nào cũng thắc mắc? Các Cha thông báo ngày mai có Legio-Mariae của địa phận về đây tĩnh tâm, đặc biệt có Cha giảng phòng người Canada (Cha này rất nổi tiếng, mình quên tên mất rồi). Alê hấp! mỗi đứa xăn tay áo lên khiêng bàn ghế, quét dọn phòng.
Đi nghỉ hè mà còn phải trở lại chủng viện canh nhà, huống chi có mấy đứa mà chủng viện quá bao la, thật sự cũng hơi buồn! nay bỗng dưng xe cộ người người tấp nập tới ở làm bầu khí trong nhà tự nhiên vui hẳn, mặt ai cũng rạng rỡ.
Mặt mũi tươi rói vậy, ai ngờ đến sẩm tối, có đứa suýt ra đi! Câu chuyện là thế này: Hôm nay nhà có khách, khách trọng và đông nữa chứ! nên các Cha sai mấy chú ra nổ máy điện... Trời ạ! cái máy điện vàng khè, to đùng nằm lồ lộ trước mặt (dễ chừng nặng mấy tấn, thời đó chủng viện xài máy điện nhà, chỉ sau này vào khoảng gần cuối thập niên 70 mới có điện lưới) đứa nào đứa nấy im re chẳng dám ho he gì, mấy con chuột ở bắp tay giờ nó trốn đâu cả rồi? Tự nhiên mình nhớ đến Thành gồ, Long B... giá như có “mấy lão” ấy ở đây thì hay biết mấy!
Cũng nên nhắc lại cái máy điện này một chút, trước đây khi mới có 2 lớp Vô Nhiễm và Giuse thì chủng viện xài máy Kubota... nhỏ nhỏ thôi, sau đó 3-4 năm các Cha mới mua chiếc máy điện to bự này từ Nhật. Hôm đưa về tụi mình kéo đi xem đông lắm, có bộ đề hẳn hoi... ai cũng hí hửng. Nhưng cái máy điện này cũng gây phiền hà, dư khổ cho các chú, chẳng hạn mình còn nhớ một đêm nọ Cha Cương, Cha Hảo hay Cha Toàn mượn được bộ phim “Người tiền sử” rất hay. Hồi đó lâu lâu chủng viện chiếu phim màn ảnh rộng, niềm vui không tả xiết, nhiều đứa ăn cơm tối qua loa chẳng thấy đói! Nhưng cái đêm “Người tiền sử” đó thì cái máy điện nó chơi khăm chúng mình, sau giờ kinh hạt, mấy trăm chú ngồi hí hửng trước màn hình... bỗng dưng đèn điện phụt tắt, cả hội trường chết lặng... Thành gồ, Viết Khánh, Nhứt, Long B, Hữu chạy ào ra nhà máy điện, mọi người hồi hộp chờ đợi... 5 phút - 10 phút - 15 phút trời vẫn tối om, tiếc hơn nữa khi Cha Toàn (?) cho biết chỉ mượn được đêm nay, ngày mai phải trả rồi mà phim rất nổi tiếng!!! Chờ thêm một hồi nữa, Cha giám luật Nguyễn Văn Đậu tuyên bố: không có điện, tất cả về chuẩn bị đi ngủ, buồn ơi là buồn! Trong bụng thấy ấm ức Cha giám luật không cho ngồi chờ thêm tí nữa, nhưng đúng là cái máy điện cố ý trêu tức! Mọi người đọc kinh và chui vào giường thiu thiu ngủ thì nó nổ, phát điện sáng trưng, đành chịu thua nó...
Đang tư lự bỗng có đứa nào nhắc: nổ máy đi chứ! cái hệ thống đề đã hư từ lúc nào, bây giờ phải dùng sức người thôi, ai quay máy đây? Nhìn đi nhìn lại chỉ có mình và Châu be là to xác hơn cả (đến giờ này mình vẫn chưa biết Đỗ Kim Châu sao gọi là Châu be?! Nếu như dùng từ hiện tại thì “be” đây hiểu là: ve (từ của chú Sáng) chai, xị... Nhưng thời ấy làm gì có chuyện đó!). Không có bò thì me phải kéo cày, mình với Châu be nhắm chừng quay một mình không thể, nên 2 đứa hợp đồng quay chung. Khổ nỗi! đều là dân nghệ sĩ, cả đời có biết cái manivel là gì đâu!? Thôi đến nước này nhắm mắt làm liều, đằng xa một đứa khác cầm air, Châu và mình bắt đầu quay. Ồ! sao mà trời đất nó xoay tròn mòng mòng thế! tim đập rầm rầm, hồi hộp quá sức. Một tiếng hô dõng dạc: thả, đứa kia thả air... còn mình và Châu vẫn gồng hết sức quay. Ối chà! nó nổ thật rồi, nhưng nguy hiểm quá làm sao rút tay quay ra đây, mà bánh trớn nó đã bắt đầu xoay vù vù... (sau này mới biết là tự manivel nó rời ra), nhưng vì 2 đứa nắm chặt quá nên không ra được, mình chợt nghĩ đến cái chết, 2 đứa sắp sửa nhào lộn xoay vòng như xiếc đây... Tự nhiên Châu be buông tay chạy ra (Châu đứng phía ngoài và khôn hơn) còn lại một mình chỉ có nước chấm dứt cuộc đời, mắt nhắm lại! Tự nhiên “rầm” một cái mình ngã lăn ra nằm sóng xoài, hầu như rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, chỉ nhớ loáng thoáng là rờ vào mặt thấy có dòng nước nóng... máu chảy đầy mặt và miệng.
Sau này nghe kể lại anh em tá hỏa tam tinh, đứa đi trình các Cha, đứa báo ông Lê Văn Triều (bố của La Vâng) đang là trưởng Legio Mariae của địa phận, ông Triều tức tốc dùng xe jeep chở mình vô bệnh viện tỉnh, chữa chạy và khâu vết thương, khi tỉnh lại mới biết tay quay đập đúng giữa hai hàm nhưng may mắn làm sao… chỉ lủng một lỗ! Theo anh em đi theo nói lại: nó lớn xỏ lọt ngón chân cái, mà hai hàm răng không “phi sơ” một chiếc nào. Có lẽ lúc đó mình há mồm hết cỡ, lấy đủ dưỡng khí để quay máy. Tiếc cái, nhà thương may khéo quá không thì giờ này có má lúm đồng tiền rồi!!!
Sau đó ít hôm, Cha Đức (Đức Cha Nguyễn Tích Đức giờ đã yên nghỉ trong Chúa) mới sửa bộ đề máy phát điện nhưng thỉnh thoảng nó lại cứ làm eo, làm nũng khi nổ khi không. Mình đi theo cầm túi đồ nghề cho Ngài, mình thấy Ngài sửa chỗ khác không như hôm qua nên nói: “Bữa trước con thấy Cha sửa chỗ này”. Ngài quay lại trừng mắt nhìn mình: “Không phải cái máy hư là cứ phải sửa lại chỗ cũ”. Mình nhớ mãi câu nói này của Ngài.
Tk.Điệp