Ngày bé, mẹ dạy con nói hai tiếng nhỏ:
“Cám ơn.”
Chỉ hai tiếng thôi,
mà chứa cả bầu trời khiêm nhường.
Lúc ấy con chưa hiểu,
chỉ biết rằng nói khi ai cho con điều gì.
Giờ lớn lên, con mới biết
mỗi “cám ơn” là một hạt giống
gieo vào lòng người và nở thành niềm vui.
Chúa Giêsu chữa mười người phong,
chỉ một người trở lại.
Chín người kia vội vàng đi tiếp,
mà quên nhìn lại phía sau
nơi có ánh mắt thương xót đang chờ.
Người duy nhất biết tạ ơn
đã được chữa lành cả tâm hồn,
vì “lòng tin của con đã cứu chữa con.”
“Cám ơn” lời nhỏ bé,
nhưng mở ra cánh cửa bình an.
“Cám ơn” hơi thở của đức tin,
cho tim con mềm lại giữa dòng đời khô cứng.
Ai biết ơn thì thấy đời chan chứa,
ai vô ơn thì sống hoang vắng như kẻ lạc đường.
Con muốn học lại bài học đầu tiên ấy,
bài học mẹ dạy năm xưa –
nói “Cám ơn”
với Chúa,
với người,
và với chính cuộc đời con.
Vì tạ ơn không làm Chúa thêm gì,
nhưng làm con được sống, được vui, được người hơn.Lạy Chúa,
xin cho con biết thở bằng lời tạ ơn,
sống bằng lòng biết ơn,và chết đi trong bình an của ơn cảm tạ.
Joshkimt


















