“XUÂN RA ĐỜI”
Một buổi chiều xanh.
Không phải chiều của thời gian,
mà là một chiều của mầu nhiệm.
Khi đất trời còn mơ hồ trong ánh sáng bao la,
khi lòng người chưa kịp ý thức điều sắp đến,
thì Thiên Chúa đã lặng lẽ bước vào lịch sử.
Không ồn ào. Không phô trương.
Nhưng đủ để cả thiên địa đắm hoang mang.
Hàn Mặc Tử gọi giây phút ấy là Xuân ra đời.
Xuân không chỉ là mùa,
mà là sự sống mới được ban tặng,
là ân sủng tràn vào cõi phàm,
là Ngôi Hai vâng phục thánh ý Chúa Cha mà làm người.
Thi sĩ nghe thấy tiếng tung hô của trời cao,
thấy muôn thần phẩm chầu chực trong hào quang,
nhưng rồi tất cả lại lắng xuống trong thinh lặng.
Bởi vì Thiên Chúa không đến như một vị vua trần thế,
Người đến như một Hài Nhi nghèo hèn.
Điều lạ lùng nhất không phải là trời mở ra,
mà là con người hầu như không nhận ra.
“Mùa xuân tới, mà không ai biết cả…”
Lời thơ ấy cũng là lời cảnh tỉnh cho chúng ta hôm nay.
Giữa bao ánh đèn, bao lễ hội, bao lời chúc tụng,
liệu ta có nhận ra Xuân thật đang ở đâu không?
Hay ta chỉ mải mê tìm những mùa xuân chóng tàn của thế gian?
Giáng Sinh không chỉ là kỷ niệm một biến cố đã qua,
mà là lời mời gọi để Thiên Chúa được ra đời trong chính lòng ta.
Ra đời trong những nơi nghèo nàn nhất,
trong những vết thương chưa lành,
trong những đêm tối mà ta tưởng như bị lãng quên.
Như Hàn Mặc Tử, giữa đau đớn và bệnh tật,
thi sĩ vẫn tin rằng:
khi Xuân ra đời, sự sống đã chiến thắng.
Và nếu ta biết lắng nghe,
biết cúi mình thờ lạy trong âm thầm,
thì ngay hôm nay,
Giáng Sinh vẫn đang tiếp diễn.
Đấng sinh ra vì chứng ta
Joshkimt





















