Ta vẫn bên ngoài gõ cửa
Ta vẫn bên ngoài gõ cửa,
Lặng lẽ – như bao lần trước.
Không gõ mạnh, không đập phá ầm vang,
Chỉ một tiếng gõ rất khẽ –
Như hơi thở Nhẹ của Tình Yêu.
Ta là khách lạ...
Phải chăng ngươi đã quên Ta?
Bao lần Ta đến –
Nhưng ngươi quá bận rộn để nhận ra.
Ngươi xây tường cao, khóa chặt lòng mình,
Sợ ánh sáng len qua khe cửa.
Ta vẫn gõ –
Dù lòng ngươi cứng như đá,
Dù tai ngươi chẳng muốn nghe.
Ta vẫn chờ –
Dù tháng năm ngươi thờ ơ lãnh đạm,
Dù tim ngươi khép lại không lời.
Phải chăng ngươi chưa từng biết
Ngôi nhà Matta – nơi Ta từng nghỉ chân?
Một mái nhà không lớn,
Một bữa ăn đơn sơ,
Nhưng là nơi Ta được tiếp đón như bạn hiền.
Ở đó, Matta vất vả trong yêu thương,
Maria lặng lẽ ngồi nghe lời Ta dạy.
Không ai hoàn hảo
Nhưng cả hai đều để Ta bước vào.
Ta không đòi hỏi điều gì quá sức,
Chỉ cần một chỗ nơi lòng ngươi
Cho Ta ngồi lại.
Ngươi mệt mỏi?
Ngươi mang gánh nặng?
Ta muốn cùng ngươi sẻ chia từng lo toan nhỏ bé.
Chỉ cần ngươi mở cửa –
Chỉ một lần, một chút thôi...
Lạy Chúa, xin đừng mỏi mòn gõ cửa…
Con không muốn để Người đứng mãi ngoài đêm.
Xin cho con nhận ra tiếng gõ âm thầm của Tình Yêu,
Mở lòng – để Chúa vào,
Và con được sống – thật sự sống.
Joshkimt
Những tin cũ hơn